Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2003: Phỏng Vấn




"Ta đã từng đến khu Tam Hạ, nơi có nước thải đầy đất, bầu trời đầy ruồi, rác rưởi khắp nơi, trộm cướp hoành hành. Nên lần này khi tác giả đến khu Tam Hạ đã mang theo một khẩu súng lục, loại Weixing-11, tổng cộng có 12 băng đạn. Ta tưởng tượng cảnh mình bị đột nhập vào nhà lúc nửa đêm, đi trên đường thì bị chém, nhưng ta đã nhầm."

"Khi ta chuyển đến sống, khu Tam Hạ đã hoàn toàn khác. Ta thấy ánh đèn sáng rực, ta thấy rác thải được từng chiếc xe tải chở đi, ta thấy đường phố bắt đầu trở nên sạch sẽ, và ta thấy công lý được thực thi."

"Nếu nói công lý là ánh mặt trời, vậy thì khu Tam Hạ đã ở trong vực sâu tăm tối suốt mấy trăm năm, hiện tại, mặt trời rốt cuộc đã chiếu tới nơi đây. Về sau, ta mới dần biết được mặt trời không phải tự mình chiếu rọi tới, mà là một tổ chức tên là Hội Phụ Huynh đã đưa nó vào vực thẳm."

"Nhưng ngay cả lúc này, ta vẫn nghĩ rằng Hội Phụ Huynh đang sử dụng phương thức cơ bản nhất này để mua chuộc lòng người, bọn họ nhất định đã có mưu đồ mới. Đã gặp qua quá nhiều người dã tâm, đến nỗi khi nhìn thế giới này ta luôn tự động mang thêm một cặp kính chứa đầy thành kiến."

"Cho đến khi ta đích thân trải qua 11 ngày thảm họa."

"Họ dùng một dáng vẻ của những hung thần ác độc, xua đuổi cư dân đến lánh nạn nơi vùng hoang dã, còn bản thân lại lưu lại nơi đây."

"Họ chỉ ngủ bốn tiếng một ngày, thu thập quần áo, thuốc men và vũ khí. Lúc đầu, họ dùng súng để chống lại thử triều, sau đó khi hết đạn, họ chỉ có thể dùng dao làm bếp và ghế dài, và cuối cùng là răng."

"Họ liên tục phải bỏ mạng."

Cao Văn ngồi ở chỗ làm việc, ngẩng đầu nhìn những tấm ảnh mình dán trước mặt, viền mắt không khỏi ươn ướt.

"Mỗi lần nhớ lại thảm họa đó, ta luôn thấy nó như một phép màu."

"Ta thấy các Người Nhà hết lần này đến lần khác lao vào tuyến phòng thủ bất chấp tính mạng."

"Ta thấy người được gọi là Phụ Huynh - Khánh Trần hết lần này đến lần khác quay trở lại thành phố đầy rẫy nguy hiểm, giải cứu từng đội nạn dân, mãi đến khi sức lực cạn kiệt mới chịu nghỉ sức."

"Ta thấy các nạn dân không còn tê dại nữa, họ quay trở lại thành phố số 10, cùng chiến đấu với Hội Phụ Huynh, ta cũng buông xuống máy ảnh, nhanh chóng lao đến phòng tuyến."

Cao Văn tiếp tục viết suốt sáu giờ, tổng cộng 10.000 từ đã được viết xong.

Hắn viết ở phần cuối:

"Ta rất muốn phỏng vấn Khánh Trần, nhưng hắn không đồng ý. Ta đã đến phỏng vấn một trong những người đứng đầu Hội Phụ Huynh ở thành phố số 10, Tiểu Tam, ta đã hỏi hắn rằng, tham vọng của Hội Phụ Huynh rốt cuộc là gì?"

"Tiểu Tam trả lời ta: Một số người trở nên mạnh mẽ để có thể đứng trên vạn người, còn họ là muốn làm cho thế giới này không còn những kẻ thấp kém."

Cao Văn viết:

"Hiện nay, Hội Phụ Huynh đột nhiên bị coi là tổ chức tội phạm, và họ đang phải đối mặt với sự truy bắt của toàn liên bang. Ta nhìn thế giới bị tàn phá này, chỉ hy vọng rằng thế giới mới mà Hội Phụ Huynh từng mô tả cho ta sẽ sớm đến!"

"Người mang củi cho mọi người, không thể để họ chết trong gió tuyết."

"Người mang phước lành cho mọi người, không thể để họ đơn độc chiến đấu."

"Người mở đường cho tự do, không thể để họ bị mắc kẹt trong chông gai."

"Xin đừng dung túng cho việc các tập đoàn tài chính tùy tiện bắt giữ Hội Phụ Huynh, cầu xin mọi người."

"Thế giới mới muôn năm!"

Viết đến đây, Cao Văn lại soát đi soát lại bản thảo một lần nữa, cuối cùng giảm bài báo dài 14.000 từ xuống còn 10.000 từ, sau đó bấm đăng trên APP truyền thông Hy Vọng.

Ngồi vào bàn làm việc, hắn hiểu rất rõ ý nghĩa của việc đăng một bài báo với lập trường rõ ràng như vậy lên có nghĩa là gì.

Nhưng vậy thì đã sao?

Cao Văn nhặt áo khoác treo trên lưng ghế, quay người bước ra ngoài Tòa nhà Truyền thông Hy vọng.

...

Truyền thông Hy Vọng là phương tiện truyền thông có thẩm quyền nhất trong liên bang, không phải là một trong số, chỉ vì họ luôn đề cao nguyên tắc khách quan trong việc đưa tin sự việc, tất cả các bài báo đều phải được điều tra cẩn thận và nghiêm ngặt trước khi chúng được phát hành.

Khi bài báo của Cao Văn được đưa lên mạng, liên bang nhốn nháo.

Hắn đã phô bày cho mọi người thấy một Hội Phụ Huynh thực sự, chứ không phải Hội Phụ Huynh bị Jindai và Kashima bôi đen.

Đặc biệt là cư dân của khu Tam Hạ mới có thể cảm nhận sâu sắc rằng mỗi một câu trong bài báo của Cao Văn đều là sự thật.

Họ cũng đang trải qua những thay đổi ở khu Tam Hạ của thành phố số 10.

Ở thành phố số 21, cư dân của khu Tam Hạ chứng kiến Tháp Vân Lưu của họ bị phá hủy, chứng kiến khu Tam Hạ của họ lại tối sầm.

Mọi người lại nhìn xuống những thành viên của Hội Phụ Huynh đang bị áp giải dưới những tòa lầu.

Bài báo này của Cao Văn dường như đã đánh thức một điều gì đó.