Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2105: Tập Trung




Khánh Trần biết, kể từ lúc Tiểu Tam có được vật cấm kỵ Kiến chúa, Tiểu Thất vẫn luôn cố gắng thể hiện bản thân, sợ mình tụt lại phía sau.

Nhưng bàn về mức quan trọng, thật ra trong Hội Phụ Huynh Tiểu Thất đã có thể một mình cáng đáng mọi việc, hơn nữa lập được chiến công hiển hách.

Nếu có vật cấm kỵ dư thừa, quả thật nên ưu tiên phân phối cho Người Nhà màu vàng thân tín nhất.

Khánh Trần cầm ghim cài áo, bình giữ nhiệt, cặp lồng nhôm, nhất thời không biết ba thứ này dùng để làm gì.

Tạm thời không bàn đến ghim cài áo.

Bình giữ nhiệt và cặp lồng nhôm, nhìn kiểu gì cũng giống hai đồ vật của cán bộ lớn tuổi, tay trái cầm bình giữ nhiệt ngâm táo đỏ và cẩu kỷ tử, tay phải cầm cặp lồng nhôm đi căn tin mua cơm…

Chờ một thời gian đi, để xem ông chủ Trịnh có thể lấy được tin tức hữu dụng nào từ chỗ ông chủ Hà không.

Bỗng nhiên Trịnh Viễn Đông nói:

“Cũng đến giờ rồi, chúng ta về Kình Đảo thôi. Tiếp theo là kế hoạch tập kích căn cứ thực dân ở nước ngoài bằng Kình Đảo, vừa tu luyện vừa chiến đấu, tiêu diệt toàn bộ thế lực nước ngoài của tổ chức Vương Quốc và Future.

Hắn vừa dứt lời, Nghê Nhị Cẩu lấy một viên Chân Thực Chi Nhãn màu vàng ra, mở cánh cửa còn lại.

Khiêng hai cánh cửa gỗ đến, một cánh cửa dùng để lợi dụng bug, một cánh cửa dùng sau đó để đưa tất cả mọi người trở lại Kình Đảo, dù sao phần lớn Tử Lan Tinh chỉ có thể dùng trên đảo, ở bên ngoài lâu hơn một ngày cũng đã là tổn thất lớn.

Khi đội ngũ lục tục đi vào mật thược chi môn.

Khánh Trần nhìn Jindai Kura và Jindai Sora:

“Các ngươi không trở lại Osaka được nữa, nói cách khác Jindai Unshuu cũng sắp bại lộ rồi, ta đã thiết lập lộ tuyến rút lui cho hai người ở thành phố số 20 thế giới trong, tại thành phố số 10 cũng có nhà ở cho các ngươi. Đến Kình Đảo với bọn ta đi, ở đó ta có thể cung cấp tài nguyên tu luyện cho các ngươi.”

Jindai Kura nhướng mày:

“Khoan đã, ngươi đã bố trí xong xuôi mọi việc ở thế giới trong rồi! Chứng tỏ ngươi muốn lừa ta phản bội gia tộc từ lâu rồi, hết thảy đều bị ngươi an bài rõ ràng.”

Khánh Trần nói:

“Sau trận chiến ở khu cấm kỵ số 002, các nhân vật cấp cao trong Jindai đã biết chuyện ngươi đến giúp ta, sở dĩ bọn họ không động đến ngươi đương nhiên là vì kế hoạch đoạt xác sắp tới. Vậy nên đừng ở đó nữa, đến thành phố số 10 đi.”

Jindai Kura im lặng.

Thật ra hắn biết, hậu quả của việc trở thành người hộ đạo lần này là gì, chẳng qua hắn không ngờ sẽ liên lụy đến Jindai Sora.

Khánh Trần nói:

“Tài nguyên trên Kình Đảo nhiều đến mức ngươi không tưởng tượng nổi đâu, đi thôi, càng sớm tích lũy đủ lực lượng thì càng sớm lật đổ được gia tộc khiến ngươi chán ghét ấy.”

“Còn ngươi thì sao?”

Jindai Kura hỏi.

“Ta ở lại hoàn thành sinh tử quan của mình.”

Khánh Trần cười nói:

“Con đường của ta vẫn chưa kết thúc.”

Không giống như những Kỵ Sĩ khác đề phòng kẻ quấy rối một cách bị động, cách làm của Khánh Trần là trước tiên gom hết những kẻ địch có khả năng uy hiếp đến mình đánh cho một trận, sau đó yên tâm hoàn thành sinh tử quan.

Thế mới tập trung được.

Nhưng Khánh Trần không xác định King có còn hậu chiêu ở đại bản doanh Everest này không.

Cao ốc tổng bộ Vương Quốc bị dựng rào cách lý, bộ đội cảnh vệ của Vương Quốc hoàn thành công việc phong tỏa nơi này, đồng thời xua đuổi tất cả những người không có phận sự ra ngoài.

Ở đây không còn người dân bình thường, khu vực trung tâm thành phố New York sầm uất hoàn toàn bước vào giai đoạn quản lý quân sự.

King với mái tóc màu bạc đứng yên lặng ngoài cao ốc, bên cạnh hắn là mấy trăm binh lính cảnh vệ cùng với các thành viên của tổ chức Vương Quốc xung quanh thành phố New York.

Nikita không ở đây, nàng về nhà nghỉ ngơi luôn.

Trong cao ốc còn đang tiến hành công tác lục soát, chuẩn bị kiểm tra kỹ lưỡng tòa nhà hết một lượt, nhìn xem có máy nghe trộm, camera mini không.

Mấy trăm binh sĩ đang bận rộn làm việc trong tòa nhà.

Nhưng đúng lúc này, tầng 12 của cao ốc bỗng bùng lên ánh lửa, ầm một tiếng, và rồi tầng lầu đó liên tục vang lên những tiếng nổ mạnh.

12 cột trụ ở tầng 12 cao ốc Vương Quốc bị phá sập một cách chuẩn xác, cả cao ốc gãy làm đôi, đổ nghiêng và sụp đổ.

Chôn vùi toàn bộ mấy trăm bính sĩ của Vương Quốc trong đống đổ nát!

Khói bụi dày đặc mù trời, những người xung quanh cực kỳ hoảng sợ!

Những quả bom này là do Zard và mấy người kia tốn công tốn sức mang lên bờ, bọn họ mang bom theo nhưng mãi không dùng đến, song cũng không mang đi.

King nhìn cảnh tượng này với khuôn mặt lạnh tanh, khói bụi và ánh lửa lướt qua bên cạnh hắn, nhưng lại bị gạt ra giống như đụng phải lực trường vô hình.

Hắn đoán được đối phương sẽ không rời đi dễ dàng như vậy, cho nên không tự tiện đi vào.

Quả nhiên, đối phương để lại cho mình một niềm vui bất ngờ, trực tiếp phá hủy tổng bộ Vương Quốc.

Đúng lúc này, cao ốc Tương Lai ngay gần đó cũng bị Côn Luân dùng chiêu cũ phá sập.

King cười khẩy:

“Lại còn giả vờ là đội quân chính nghĩa gì chứ, nhất định phải chờ ta sơ tán hết bình dân mới ra tay, đây là nhược điểm của các ngươi.”

Bên cạnh, có người nhìn hắn và nói:

“Ông chủ, chúng ta phải áp dụng thái độ cấp tiến nhất để trả thù!”

King vẫn hết sức bình tĩnh:

“Yên tâm, chẳng bao lâu nữa Joker sẽ biết hậu quả khi chọc giận tổ chức Vương Quốc.”