Tên King này thực sự can đảm hơn Lee Huyn Ji rất nhiều, tấn công hay rút lui đều rất dứt khoát, không dây dưa dài dòng.
Tuy nhiên, bông tuyết sắc lẹm như dao cứa vào thanh trường đao của hắn, từng bông tuyết mịn va chạm vào thanh đao thép tạo ra âm thanh leng keng khi sắt thép va chạm.
Thanh trường đao bị trúng hai đòn của Khánh Trần, cứ vậy mà tan tành trong gió tuyết!
Lưỡi kiếm tan vỡ cũng bị cuốn theo gió và vân khí, đuổi giết Lee Huyn Ji đang ở dưới chân núi.
Cú đao này của Arthur giống như dâng một mảnh đao vỡ vụn cho Khánh Trần vậy, tặng cho hắn một đòn tấn công cuối cùng.
Hết đao này đến đao khác đánh trúng Lee Huyn Ji, chỉ thấy vị cao thủ Kashima nằm nhoài trên tảng đá khổng lồ, không còn động đậy gì nữa.
Bốn cơ thể phân thân đồng loạt tiêu tan, chỉ còn lại một thân ảnh chính đang hấp hối sắp chết.
Nhưng cũng chính vào lúc này, Khánh Trần lại phát hiện Arthur đang mỉm cười.
Hắn đã cảm nhận được nguy cơ rồi, và chỉ bằng một cái búng tay, hắn lướt người qua một bên.
Một tay súng bắn tỉa trong bộ đồ rằn ri màu trắng trên sườn núi đằng xa bóp cò súng, viên đạn vừa sượt qua ngực Khánh Trần, mở ra một rãnh máu 0,5 cm trên ngực hắn.
Là một cao thủ bắn tỉa!
Không ngờ đối phương lại có thể chịu đựng và chờ đợi lâu như vậy trong cái nhiệt độ âm 40 độ và gió giật cấp 8 này, cuối cùng vượt qua khoảng cách 800 mét và suýt chút nữa bắn thẳng vào Khánh Trần.
Hóa ra nhát đao vừa rồi của Arthur không phải để giết người mà là để thu hút sự chú ý của Khánh Trần.
Vì vậy, khi giác quan thứ sáu của Khánh Trần phát hiện ra có một tay súng bắn tỉa, nó đã chậm nửa nhịp rồi!
Khánh Trần không còn ở vị trí cũ nữa mà di chuyển với tốc độ cao để tránh quỹ đạo súng của tay súng bắn tỉa.
Hắn vồ tới Arthur và nhanh chóng giao chiến với đối thủ, hai bên vừa xuống núi vừa đánh nhau, Arthur cười điên cuồng:
"Chủ nhân Bạch Trú Joker cúng có ngày e sợ tay súng bắn tỉa sao?!"
"Cười sớm quá rồi đấy."
Khánh Trần bình tĩnh nói.
Trong khi nói, hắn không hề né tránh đòn công kích của Arthur, giống như năm xưa khi ở trong lồng bát giác, hắn chịu đựng mà ôm kẻ địch vào ngực trước mọi đòn tấn công của đối thủ.
Phía sau hai người không còn là đường xuống núi nữa mà là vách núi, lần này Khánh Trần không cho Arthur thêm cơ hội sống sót, hắn nhắm mắt lại để tránh kích hoạt quy tắc của vật cấm kỵ.
Lúc đang trên đường leo núi, Khánh Trần đã biến mất một giờ, chính vì một số kế hoạch nên hắn đã giao ngoài Tam giới cho Ương Ương.
Lúc này, hắn ôm chặt lấy Arthur và tung người nhảy xuống.
Hai người từ trên đỉnh núi tuyết phủ cao chót vót hướng tới dốc đá cứng rắn dưới vách núi, dù là bị Arthur coi bàn tay như thanh đao, cắm vào trong khoang bụng của hắn mà khuấy động, Khánh Trần cũng không chút chần chừ.
Trong đôi mắt hắn phát ra một luồng ánh sáng óng ánh màu vàng.
Xin hãy phát ra cùng sấm sét!
Đột nhiên, một luồng điện cực mạnh quét qua cơ thể hai người, điện giật xé toạc chân tay Arthur khiến cả người hắn run rẩy mà không sao kiểm soát được.
Cơ thể Arthur nóng lên nhanh chóng vì không thể chịu được điện tích, và cuối cùng khói trắng bốc lên khắp cơ thể hắn!
"Ngươi cũng sẽ chết!"
Hắn rống lên với tất cả sức lực của mình.
"Không sao cả."
Khánh Trần giễu cợt nói:
"Nếu như chút dũng khí này còn không có thì đừng đặt chân lên con đường tu hành."
Cả hai rơi từ trên núi cao xuống, tên bắn tỉa cuối cùng cũng có cơ hội nhắm mục tiêu Khánh Trần một lần nữa, nhưng lần này, hắn không có cơ hội để bắn.
Trên bầu trời, một cô gái thắt bím tóc từ trên cao giáng xuống, cùng với nàng còn có Đại Vũ và Zard.
Nàng ném Đại Vũ và Zard ra khỏi tay mình, trong khi nàng thì quay lại và bay về phía Kháng Trần đang rơi.
Zard gom đất cát trên lòng bàn tay, lòng bàn tay của hắn càng ngày càng lớn, hắn gầm lên:
"Ngươi từng thấy chưởng pháp từ trên cao giáng xuống bao giờ chưa?"
Một tiếng bốp vang lên, Zard đã đè người bắn tỉa xuống tuyết một cách không thương tiếc bằng lòng bàn tay cát khổng lồ đó.
Lúc này Khánh Trần vẫn đang nhắm mắt, hắn và Arthur tách nhau khỏi không trung, đá mạnh vào người Arthur đã bị cắt đứt mạng sống, mượn lực từ sức mạnh của cú đá này, cả người hắn bay lên trời, tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi cuối cùng này cho bản thân, và cho Ương Ương.
Chỉ để rơi xuống đất muộn thêm một chút.
Chờ đợi.
Khánh Trần mở mắt, mỉm cười và thấy Ương Ương bay từ trên trời xuống, ôm hắn vào lòng.
Ương Ương nhanh chóng dùng vật cấm kỵ 'Tấm khăn liệm' quấn lấy hắn, nhẹ nhàng nói:
"Đừng nói chuyện, ngươi bị thương rất nặng, trong khoang bụng có vết thương rất lớn. Hãy ngủ một giấc thật ngon, một tiếng nữa ta sẽ đánh thức ngươi."
Tấm vải liệm có thể khôi phục lại những thứ bị vỡ, thậm chí là xương gãy của xác chết thì tất nhiên cũng có thể làm lành những vết thương trên cơ thể Khánh Trần và đoạn ruột bị Arthur cứa đứt.