Ương Ương lắc đầu:
"Khánh Trần trước đây từng căn dặn ta rồi, bây giờ hắn không chắc chắn liệu những vật cấm kỵ được trồng trên Kình Đảo có thể rời khỏi đảo hay không, theo lý mà nói thì vật cấm kỵ sẽ không bị hư hỏng, nhưng không ai biết liệu các quy tắc của Kình Đảo có bao trùm lên hai vật cấm kỵ này hay không, nên hắn đã yêu cầu chúng ta trồng chúng ở nơi khác."
"Trồng ở đâu?"
Đại Vũ hỏi.
Ương Ương nói:
"Midway, nơi đó không có cư dân bản xứ, nhưng đó là trạm kết nối cáp quang biển, căn cứ tàu ngầm, căn cứ tiến công của hải quân và không quân, và căn cứ quân sự hải quân quan trọng ở Bắc Mỹ. Tạo thành một khu cấm kỵ ở đó, trước hết là vì các hạn chế của hòn đảo sẽ không lan rộng, và thứ hai, trung tâm chuyển giao và phân phối quân đội này có thể hoàn toàn bị bãi bỏ, trồng ở đây là lựa chọn tốt nhất."
"Đã hiểu."
Đại Vũ gật đầu:
"Chuyện này ta sẽ cùng Zard xử lý."
Một giờ sau, trong tấm vài liệm vang lên âm thanh ho khụ khụ.
Ương Ương vội vàng mở tấm vải liệm ra, lòng bàn tay mảnh khảnh xẹt qua vạt áo, mò mẫm cơ bụng của cậu thiếu niên:
"Vết thương trong khoang bụng đã lành lặn rồi."
Nàng lại chạm vào ngực Khánh Trần, nhưng lại phát hiện ra một rãnh máu sâu:
"Vết thương trên ngực vẫn chưa lành."
Khánh Trần sắc mặt tái nhợt khó khăn nhả chữ:
"Kiểm tra cẩn thận quá đấy."
Bàn tay nhỏ của Ương Ương khẽ nhúc nhích:
"Nào, để ta kiểm tra lại những chỗ khác, đừng để lưu lại mầm bệnh."
Khánh Trần cười nắm lấy cổ tay của nàng:
"Dừng lại, dừng lại, sao có thể chữa trị cho người bị thương như thế này được, thuốc mỡ màu đen đâu, để ta bôi một chút lên ngực."
"Ta bôi giúp ngươi."
Ương Ương thấy Khánh Trần vẫn bình an, trong lòng liền thấy vô cùng phấn khích.
Sau khi bôi thuốc mỡ, Ương Ương đưa ngoài Tam giới cho Khánh Trần, Khánh Trần lại đeo nó vào cổ tay và nói:
"Phiền ngươi đưa ta trở lại đỉnh núi, ba lô và ván trượt tuyết của ta vẫn còn trên đó."
Ương Ương đưa hắn bay lên, đang trên đường thì nhặt được ván trượt tuyết của hắn trên núi, sau đó quay trở lại đỉnh Everest.
Chỉ thấy Khánh Trần từ từ mở ba lô của mình và lấy ra một cặp kẹp trượt tuyết mới.
Ương Ương sửng sốt một hồi:
"Ngươi muốn tiếp tục thử thách sinh tử quan?"
"Đúng vậy."
Khánh Trần gật đầu, đồng thời nghiêm túc trang bị lại trang phục cho mình:
"Sắp phải xuyên không rồi, chúng ta còn phải đi dưới lòng đất để khám phá căn cứ bí mật của công ty Hỏa Chủng, còn phải đối mặt với áp lực từ các bán thần, tất nhiên ta phải hoàn thành thử thách sinh tử quan trước khi xuyên không. Còn hơn một giờ, vẫn đủ."
Ương Ương suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nhưng hiện tại trên người ngươi vẫn còn thương tích, ngươi là chưa thấy sắc mặt của mình tái nhợt đến mức nào đấy, thật ra thì...chờ vết thương trên ngực của ngươi được chữa lành rồi thực hiện cũng không muộn mà."
Khánh Trần nhớ lại những gì người Sherpa đã nói: những thử thách và khổ nạn xảy ra trên đường đi chẳng qua chỉ là một bài kiểm tra, nếu đã quyết định khởi hành thì phải mặc gió mặc mưa mà thực hiện.
Nếu không thì hôm nay trách thời tiết xấu, ngày mai lại trách xui xẻo thì khi nào mới về được đến đích?
Khánh Trần khoác lên mình chiếc áo phong và ngồi trên rìa đỉnh Everest, nhìn cơn bão đen quét qua đầu mình, hắn cười nói:
"Lúc đầu khi ta leo lên Thanh Sơn Tuyệt Bích, sau lưng có người bắn ta bằng nỏ, ta vẫn có thể chịu đựng để tiếp tục leo. Lúc đó ta đang nghĩ, mình còn gì để mất nữa? Chân trần không sợ xỏ giày."
"Sau này, ta không còn là cậu bé đáng thương ngu ngốc đó nữa, ta sở hữu khối tài sản mà cả đời nhiều người không thể đạt tới và ta cũng có quyền lực tổ chức mà cả đời nhiều người không thể tạo dựng được. Vì vậy, ta luôn hy vọng rằng sinh tử quan của mình có thể được an toàn một chút, nhất định phải ở trạng thái tốt nhất, bắt đầu thử thách mà trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác."
"Nhưng bây giờ ta mới nhận ra, khi ta bị cuốn vào cốt lõi của hai thế giới, cơ hội đó hoàn toàn không tồn tại nữa. Sẽ luôn có những người muốn nhảy ra và bày ra một âm mưu cho ngươi, và sẽ luôn có những người muốn cản trở sự tiến bộ của ngươi. Cơ hội không bị phân tâm đó, ta sẽ mãi không chờ đợi được."
Khánh Trần:
"Trên Kình Đảo, ta đã huấn luyện ra rất nhiều Kỵ Sĩ, ta cứ nghĩ ta sẽ dạy họ một vài đạo lý gì đó, nhưng sau này ta mới phát hiện ra rằng họ đã dạy ta rất nhiều điều. Ta thấy được tên ngốc Hồ Tĩnh Nhất đó đã vượt qua được Vấn Tâm, leo lên được Thanh Sơn Tuyệt Bích, cuối cùng ta cũng hiểu được lần này mình đi đường vòng rốt cuộc là vì cái gì...quả nhiên, quá trình thử thách sinh tử quan là phải hết lần này đến lần khác vượt qua được Vấn Tâm."
Trong cuộc đời mỗi người, ở mỗi giai đoạn đều có những tâm ma khác nhau, mà trong quá trình này, sau khi Khánh Trần từ một cậu bé nghèo khó trở thành đứa con trai của cái ngàn vàng, tâm ma luyến tiếc mạng sống ban đầu của hắn đã bị phá vỡ.