Khánh Trần quay đầu nhìn hành lang tối tăm kia, nhưng không thấy gì cả.
Hắn cầm đèn pin chiếu lên trần hành lang, nơi đó cũng trống không.
Đến cửa ra vào khu A1, lần này là cửa sập với khóa mật mã, nhưng bởi vì cả căn cứ bí mật đều mất điện nên trụ then bên trong đã bị khóa hoàn toàn.
Đại Vũ tò mò:
“Ngươi cũng có thể mở được cái này à?”
Khánh Trần nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, sau đó rút hắc đao bên hông Tần Dĩ Dĩ ra, chém vài nhát cắt cửa ra.
Vật cấm kỵ ACE-001, Đao của thần: Có thể cắt mọi thứ trên đời, không có thứ gì là không thể phá hủy.
Đại trưởng lão chỉ trích:
“Khánh Trần, ngươi cứ tự nhiên như ruồi ấy. Đao của người khác mà ngươi thích thì dùng như thế à.”
Tần Dĩ Dĩ ở bên cạnh vui vẻ nhận hắc đao, nói với Khánh Trần:
“Không sao, đại trưởng lão càm ràm vài câu vậy thôi, ngươi đừng để tâm.”
Đại trưởng lão:
“…”
Vừa dứt lời, sau lưng bỗng vang lên âm thanh leng keng.
Một mảng trần bằng kim loại nhôm thình lình rơi xuống đất, giống như có thứ gì đó đang đi lại trong góc tối trên trần nhà.
Khánh Trần đột nhiên lấy súng ngắm ra, ngắm thẳng lên trần nhà và nã liên tục mấy chục phát súng. Nhưng trần nhà bị hắn bắn nát mà vẫn không thấy thứ gì xuất hiện.
Đại Vũ nói:
“Liệu có phải ngươi nhạy cảm quá rồi không? Không có gì mà, chẳng qua là đã lâu không được tu sửa nên rơi xuống thôi.”
Khánh Trần suy nghĩ, rồi nói:
“Có lẽ vậy....Đi, chúng ta đi tìm kiếm tất cả ổ cứng trong khu vực A1 này đưa cho Đại Vũ, còn cả máu của thần linh nữa.”
“Chia nhau ra tìm.”
Đại Vũ nói:
“Cùng nhau đi tìm quá chậm, chia nhau ra thì công việc tìm kiếm sẽ nhanh hơn.”
Khánh Trần cau mày:
“Biết đâu trong phòng thí nghiệm này vẫn còn có mối uy hiếp không biết tên nào đó, tùy tiện phân tán sẽ xảy ra chuyện.”
Đại Vũ bực mình:
“Ngươi cẩn thận quá rồi đấy, nơi này đã bị đóng kín hơn nghìn năm, có nguy hiểm gì được chứ. Nếu ngươi không đủ quyết đoán thì đừng tự ý chỉ huy nữa, để ta chỉ huy cho.”
Khánh Trần cười khẩy:
“Tùy ngươi, nếu gặp nguy hiểm thật thì đừng trách ta, là do ngươi không cẩn thận thôi. Chia nhóm đi, ta và sư bá một nhóm, Dĩ Dĩ và đại trưởng lão một nhóm, Đại Vũ va Zard một nhóm.”
Tất cả mọi người chia làm ba nhóm, lần lượt đi vào bóng tối.
Khánh Trần và Trần Gia Chương không biết đi bao lâu, nơi này phần lớn đều là phòng nghiên cứu, bên trong toàn là thiết bị dùng để lấy mẫu, phân tích, khi đi đến phía trong cùng, họ lại nhìn thấy một cánh cửa kim loại màu xám chắn trước mặt.
Hai người họ nhìn nhau, chỉ sợ trong này là nơi quan trọng nhất của phòng thí nghiệm!
“Mở cửa đi.”
Trần Gia Chương nói với Khánh Trần.
Nhưng Khánh Trần bỗng nói:
“Cửa mở sẵn rồi.”
Nói xong, hắn mở cửa ra, thấy được những vết cào trải rộng trên mặt trong của cánh cửa, giống như muốn đâm thủng cánh cửa kim loại này, hơn nữa trên vết cào còn dính vết máu đã khô cạn.
Khánh Trần nhíu mày:
“Vốn dĩ quái vật bên trong bị nhốt ở đây, chúng đau đớn, gầm thét, phẫn nộ, hoàn toàn không có cách nào đi ra khỏi căn phòng thí nghiệm này. Nhưng có một ngày...cửa bỗng nhiên mở ra.”
Hắn lia đèn pin vào trong phòng, chợt nhìn thấy sáu bình chứa pha lê đứng yên ở đó giờ đã hoàn toàn vỡ nát, ngoài ra còn thấy được tro bụi và hỗn hợp chất lỏng đã khô trên mặt đất.
Trần Gia Chương hoảng sợ:
“Thứ trong bình chủ động phá vỡ bình chứa, có sáu thứ quái quỷ chạy từ bên trong ra rồi! Ở ngay trong căn cứ bí mật này!”
“Không ổn!”
…
Lúc này Đại Vũ đi trên hành lang tối tăm, hắn cười khẩy:
“Khánh Trần nhát gan thật đấy, ở đây thì có gì nguy hiểm chứ, thời đại nào rồi còn sợ mấy thứ yêu ma quỷ quái ấy?”
Zard cẩn thận núp sau lưng Đại Vũ, còn nắm chặt vạt áo của hắn:
“Ngươi nói nhỏ thôi, đừng gọi những thứ quỷ quái trong tối ấy ra, ta sợ.”
Nói xong, hai người bước nhanh vào một căn phòng trông giống phòng họp.
Kết quả là ngay sau đó cửa phòng họp sau lưng họ bỗng đóng sầm lại.
Zard sợ đến mức gào thét, lập tức quay lại đập cửa rầm rầm:
“Có ai không, có ai không!”
Đại Vũ đứng trong bóng tối với vẻ mặt không cảm xúc, hắn lắng tai nghe âm thanh xung quanh.
Đột nhiên, trong không gian tối tăm bỗng vang lên tiếng vũ khí sắc bén cọ xát kim loại, khiến người ta nổi da gà, thanh âm ấy mỗi lúc một gần hơn.
Đại Vũ rọi đèn pin về phía đó nhưng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng màu đen vụt qua.
Có thứ gì đó cất tiếng cười khàn khàn trong bóng tối, hưng phấn như mèo vờn chuột.
Tiếng móng tay và kim loại ma sát vào nhau cứ vang lên không ngừng, dường như đối phương rất thích âm thanh này.
Bấy giờ Zard đã phá được cánh cửa phòng họp trong sự sợ hãi và lao ra ngoài trước.
Nhưng Đại Vũ chạy nhanh hơn hắn, tuy nhiên khi đi ngang qua hắn, đối phương lại duỗi chân ra làm Zard vấp ngã.
Zard ngã xuống đất không đứng dậy nổi, trong cơn bi thương tột độ hắn phẫn nộ mắng to:
“Đại Vũ hại ta!”
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
🩸GEN CỦA TA VÔ HẠN TIẾN HÓA (BẢN DỊCH - FULL): Dị giới, đô thị, nâng cấp gen, hài hước, dị năng….🩸