Bởi vậy một cảnh tượng hoang đường đã diễn ra, đội cảm thấy thoạt nhìn rất dũng mãnh, bày ra vẻ mặt hung ác nhất, sau đó bị đánh tơi bời.
Có Người Nhà nghi ngờ:
“Sao lại yếu thế?!”
Các binh sĩ của đội cảm tử khóc không ra nước mắt, họ cảm nhận rõ ràng sự chênh lệch về sức mạnh.
Những Người Nhà mặc thường phục cực kỳ xem trọng đội cảm tử này ở phương diện chiến thuật, mọi người chia nhau ra ba người một tổ, mỗi tổ do một cấp C dẫn 2 cấp D, sợ những “chỉ tiêu” này chạy mất.
Dù sao bộ đội dám dùng mật thược chi môn đến đây nhất định đều là những binh lính tinh nhuệ nhất, đúng chứ?
Để bày tỏ sự tôn trọng của mình, bộ đội ảnh tử đang trên đường đến chiến trường, hai cao thủ cấp A Khánh Dã, Khánh Khu cũng đích thân đến đó…
Kết quả trận chiến vừa mới bắt đầu được nửa phút, Khánh Dã thở dài, nói với bộ đội ảnh tử thông qua kênh liên lạc:
“Không cần đến, về nghỉ ngơi cả đi, cho các ngươi nghỉ hai ngày.”
Quả thật không cần đến, đến cũng lãng phí.
Lãng phí cảm tình.
Chỉ trong 5 phút ngắn ngủi, các chiến sĩ của đội cảm tử đã bị hạ gục, Người Nhà không hề tương tay, giết được ai thì giết hết, tránh cho mật thược chi môn triệu hồi họ về.
Cuối cùng, chỉ để lại hai, ba người, để xem có thể tra hỏi ra tin tức gì không.
Người dân xung quanh reo hò, một bác gái bên cạnh cũng phấn khởi nói:
“Mới nãy tên Hán gian phương bắc này còn giả vờ là người quen rồi chào hỏi ta đấy, khi đó ta biết ngay họ không được thông minh rồi!”
Bác gái này chính là người đã đi qua mật thược chi môn kêu gọi nạn dân trở lại thành phố trong thảm họa thử triều, hiện nay được xem như là thành viên Nhà Vàng đã trải qua sóng to gió lớn, được La Vạn Nhai đặc cách đề bạt.
Bên cạnh còn có chàng trai cười vui vẻ:
“Họ còn cảm thấy mình giả vờ giống y như thật!”
“Tiểu Thất ca, ta vừa mới nhắn tin vào đường dây nóng cho Hội Phụ Huynh, ngươi phải chụp ảnh chung với ta.”
Một cô bé nói:
“Ta cũng nhắn tin!”
“Ta cũng gửi!”
Đội trưởng đội cảm tử bị đè trên mặt đất, suýt nữa chảy những giọt nước mắt nhục nhã.
Đánh không lại thì cũng thôi, tại sao còn bị xát muối vào trái tim.
Người dân trong thành phố này có vấn đề à? Sao ai cũng như thám viên cả thế!
Nhưng Tiểu Thất và những người khác không biết, hắn xụ mặt, nói một cách nghiêm túc:
“Các ngươi liều quá, không nhớ điều lệnh kỷ luật Liên Phòng à, gặp được gián điệp thì không được chủ động tới gần, cũng không được vây xem. Họ đều vô cùng nguy hiểm, lỡ như các ngươi bị thương thì làm sao bây giờ?!”
Tiểu Ngũ cũng rất tức giận:
“Các ngươi thấy chưa, trên người họ có súng đấy, ngộ nhỡ họ xả súng vào đám đông thì các ngươi muốn chạy cũng không được! Bác gái à, ngươi ghi hết tên những người đến hóng hớt này lại, ngày mai mỗi người nộp một bản kiểm điểm 300 chữ cho tổ trưởng, liều lĩnh quá! Bác gái, ngươi cũng phải viết!”
Tiểu Thất nói:
“Trước đó lợi dụng Cao Văn để lấy được mạng lưới tình báo của họ, bằng không các ngươi cứ truyền lại tin tức một cách trắng trợn như thế thì kẻ địch đã biết tin tức của chúng ta từ lâu rồi!”
Trong khoảng thời gian này, các thành viên Côn Luân gần như không ngủ không nghỉ để thi triển thuật Giữ Nghiêm Bí Mật, nhưng người trong thành phố quá đông, không thể thi thuật xong chỉ trong vài ngày được, ít nhất cũng phải mất hai, ba tháng, như xếp hàng tiêm vacccine phòng bệnh ở thế giới ngoài vậy.
Vì thế, tình báo của trận chiến tối nay không bị tiết lộ trước đã là một điều may mắn, nhưng hành vi của người dân thật sự là không thể chấp nhận được, nhất định phải khiến họ hiểu được mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Không những phải viết bản kiểm điểm, sau đó còn phải nghĩ cách rèn luyện tư tưởng mới được.
Dân chúng đến hóng chuyện tức khắc ủ ê:
“A...lát nữa về sẽ viết.”
“Giải tán, giải tán, hôm nay cảm ơn mọi người, ai báo cáo vẫn sẽ được thưởng bình thường.”
Tiểu Thất xua tay:
“Ngày mai sẽ phát tiền mặt và điểm tích lũy cho mọi người theo thông tin ghi lại ở đường dây nóng.”
Hiện nay, thành phố số 10 cũng bắt đầu phổ biến chế độ điểm tích lũy, điểm có thể dùng để gia nhập Hội Phụ Huynh, đạt được tư cách mua nhà, được phỏng vấn xin vào làm công nhân viên chức, số lần kiểm tra sức khỏe miễn phí…
Ngoại trừ phúc lợi cơ bản, mọi thứ ở thành phố này dần dần liên kết với điểm tích lũy.
Người dân chơi với điểm tích lũy vô cùng vui vẻ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến thành phố số 10 phục hồi với tốc độ cực nhanh.
Đến khi các dân cư dần dân tản đi, Tiểu Thất ngồi xổm xuống hỏi đội trưởng đội cảm tử:
“Người của ai, Jindai hay Kashima?”
Đội trưởng cắn răng không nói, trong lòng thầm tính toán, theo kế hoạch là còn hai tiếng nữa, chỉ cần mình ngậm chặt miệng, dù đối phương tra tấn hay bức cung mình cũng không sao cả.
Vừa đến giờ, hắn tự nhiên sẽ bị mật thược chi môn triều hồi về.
Đội trưởng biết, việc duy nhất hắn cần phải làm lúc này là kéo dài thời gian.