Lý Thần Đàn nói:
“Đổi bí mật khác đi, phòng nghiên cứu trong thành phố số 10 đang nghiên cứu thuốc biến đổi gen cấp A, thế nên đó chắc chắn là thứ ngươi cần.”
Khánh Trần gật đầu:
“Ta đã lấy được máu của thần làm mẫu gen.”
Lý Thần Đàn mỉm cười thần bí:
“Trước đây ta rất thân với Tòa án cấm kỵ, vì vậy trùng hợp biết được đoạn gen mà thuốc biến đổi gen cấp A cần không chỉ có máu của Nhâm Tiểu Túc mà còn cần đoạn gen của một sinh vật đặc biệt. Hai tháng sau, ta sẽ cho ngươi biết có thể tìm thấy đoạn gen của sinh vật này ở đâu.”
Khánh Trần nói:
“Một lời đã định!”
Lý Thần Đàn xoay người sang chỗ khác, nói với Nhất:
“Ra ngoài chơi đi, giải sầu, ta biết ngươi chịu đựng lâu lắm rồi.”
Nhất vui vẻ:
“Biết ngay Thần Đàn ca ca tốt với ta nhất mà!”
“Là thúc thúc!”
...
“Rõ ràng có ảm ảnh chi môn, lẽ nào không thể dùng nó đưa chúng ta đến nơi nào gần hơn một chút được à.”
Đại Vũ phàn nàn:
“Mình thì ung dung đi xem mắt, khiêu chiến sinh tử quan xong là quên luôn người hộ đạo. Nếu lần sau lại làm người hộ đạo cho hắn nữa thì ta là chó!”
Trong hoang dã, ba người Đại Vũ, Zard, Trần Gia Chương lặn lội đường xa đi đến khu dân cư hoang dã.
Trên đường đi, Đại Vũ dặn dò Zard với giọng nghiêm túc:
“Zard, ngươi không được xây nhà miễn phí cho họ nữa, 500 con vũ yên một căn nhà là giá thấp nhất, không được giảm giá. Họ chỉ giúp đỡ gấp vũ yên thôi, không mất gì, ngươi đừng thông cảm họ một cách mù quáng.”
“Với cả không được đi tiếp xúc người của Liên tộc, đám người chơi cổ trùng ấy ta nhìn còn sợ, thủ đoạn của họ quá bí ẩn, khó lòng phòng bị.”
Đại Vũ dặn tiếp:
“Ngươi hứa với ta mấy việc này đã rồi ta mới đến khu dân cư hoang dã chết tiệt đó.”
“Biết rồi mà.”
Zard nói:
“Nhưng kim thi trông ngầu bá cháy, toàn thân là màu vàng kim, skin giới hạn này không rẻ đâu.”
“Liên tộc?”
Trần Gia Chương sửng sốt:
“Các ngươi từng thấy Liên tộc rồi à?”
Đại Vũ lườm đối phương:
“Sao, ngươi quen biết họ à?”
Trần Gia Chương nói:
“Nếp sống của Liên tộc rất bình dị, ngoài việc cướp đàn ông ra bình thường họ sẽ không thương tổn người khác. Chỉ có điều địa vị của đàn ông trong Liên tộc thấp lắm, thường bị coi như công cụ. Các ngươi muốn đến nơi có Liên tộc à, thế ta không đi đâu…”
“Hình như ông bác này có kinh nghiệm sống phong phú lắm nhỉ.”
Đại Vũ cười khẩy:
“Không phải là thiếu nợ ở đâu đấy chứ.”
Vốn dĩ Đại Vũ không muốn mang Trần Gia Chương đến khu dân cư, nhưng bây giờ hắn nổi hứng rồi, nhất định phải lôi đối phương đi cho bằng được!
Đang lúc mọi người lôi kéo dây dưa bỗng có tiếng xé gió vang lên trên đỉnh đầu, có người từ trên trời giáng xuống, tốc độ lao như tên bắn cũng giảm dần.
Họ ngẩng đầu lên, ra là Ương Ương.
Cô nàng tò mò hỏi:
“Ơ, Đại Vũ, Zard, Khánh Trần đâu? Sao lại là các ngươi?”
Đại Vũ nói với giọng điệu tỉnh bơ:
“Hắn đến thành phố số 5 xem mắt rồi.”
Ương Ương:
“Hở?”
Xem mắt?
Đại Vũ trả lời một cách thong dong:
“Dù sao cũng là con cháu thế gia vọng tộc, người nhà muốn hắn mau chóng kéo dài huyết mạch cho gia tộc, cho nên lôi hắn về xem mắt.”
“Sau đó hắn đi luôn?”
Ương Ương nghi ngờ:
“Không có nguyên nhân nào khác nữa sao?”
Đại Vũ nói dối không chớp mắt:
“Thì đi xem mắt thôi chứ còn có thể vì chuyện gì nữa, có lẽ hắn cũng muốn thoát ế, thoạt nhìn còn khá vui vẻ đấy. Nghe đâu người trong nhà sắp xếp cho hắn đi xem mắt với nhiều cô gái xinh đẹp, chưa biết chừng lần này sẽ vừa ý bảy, tám người. Mà nghe nói hắn phải thừa kế Khánh thị, người đứng đầu của một gia tộc mà, phần lớn gia chủ đều cưới nhiều vợ.”
“Khanh Trần nói thế nào?”
Ương Ương tò mò, hỏi.
Đại Vũ ly gián:
“Đương nhiên là Khánh Trần rất vui rồi, hắn nói bảy, tám cô vợ chưa đủ, phải cưới mười bảy, mười tám cô mới được!”
Nghe đến đó, Ương Ương mỉm cười:
“Đại Vũ, khi nào ta gặp Khánh Trần nhất định sẽ thuật lại những gì ngươi vừa nói cho hắn nghe.”
Đại Vũ nhướng mày:
“Ta nói thật mà.”
Trần Gia Chương ở bên cạnh lẩm bẩm:
“Ngươi còn ngứa đòn hơn cha ngươi.”
Đại Vũ trợn mắt tức giận, quát:
“Lão già kia ngươi nói gì cơ?!”
“Đây là sư bá của Khánh Trần sao?”
Ương Ương mỉm cười ngoan ngoãn:
“Chào sư bá, ta là Ương Ương.”
Trần Gia Chương thấy thái độ của Ương Ương thân thiện như thế, tức khắc tâm trạng trở nên tốt hơn:
“Được! Đúng là một cô gái tốt, ngươi đừng nghe Trần Vũ nói linh tinh, Khánh Trần bất đắc dĩ mới phải đi xem mắt, gia chủ Khánh thị dùng 6 triệu người dân của thành phố số 10 để bắt chẹt hắn đấy.”
“Vâng.”
Ương Ương cười nói:
“Sư bá, các ngươi đến khu dân cư hoang dã đi, bây giờ ta đến thành phố số 5.”
Nói xong, Ương Ương phi thẳng lên trời, chỉ trong nháy mắt đã bay vào trong mây.
Lúc bay, bên cạnh nàng xuất hiện cái chắn siêu thanh, thấy cảnh này ba người Đại Vũ cảm thán, thì ra đây mới là tốc độ bay cực hạn của cô nàng này…