Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2190: 224 Cô Gái




Tinh, một tin nhắn được gửi vào điện thoại của Khánh Trần:

“Uầy, thú vị ghê! Không ngờ Khánh thị các ngươi lại sắp xếp một tiết mục đỉnh như thế, không uổng công ta đi ra ngoài chơi với ngươi!”

Nhất phấn khích còn Khánh Trần chỉ biết câm nín.

“Cái quái gì thế? Tại sao lại phải xem mắt nhiều như vậy!”

Khánh Trần sắp phát điên:

“Mỗi ngày 32 người, 7 ngày là 224 người, thành phố số 5 có nhiều cô gái tốt đến thế à?”

“Thế còn phải xem định nghĩa tốt và không tốt của ta với ngươi có giống nhau hay không.”

Khánh Kỵ đập vô lăng:

“Tốt theo định nghĩa của ngươi có lẽ sẽ là các cô gái giống như Tần Dĩ Dĩ hoặc Trần Ương Ương, tốt bụng, xinh đẹp, đức hạnh, tâm lý, và có thể kề vai chiến đấu với ngươi.”

“Vậy ngươi định nghĩa tốt là như thế nào?”

Khánh Trần hỏi.

Khánh Kỵ nhìn Khánh Trần với ánh mắt ngạc nhiên:

“Thì là mắn đẻ đấy, chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi à. Đầu tiên, 224 cô gái này đều không có bệnh di truyền trội, khi làm mẹ sẽ giảm bớt nguy cơ mắc bệnh cho đời sau. Cần phải chú ý về phương diện này là vì mẹ của lão Thẩm mắc bệnh Alzheimer di truyền trong gia tộc, một khi cha hoặc mẹ mắc bệnh thì xác suất di truyền bệnh này cho con cái là 50%. Vì vậy bây giờ lão Thẩm rất hay quên, khó có thể đảm nhận những việc quan trọng.”

Lần này Khánh Trần thật sự không kìm được mà thán phục, thì ra gia tộc tập đoàn lại khoa học và cẩn thận trong việc lựa chọn bạn đời cho người thừa kế đến mức xét nghiệm mẫu gen...

“Các ngươi lấy được mẫu gen của họ bằng cách nào thế?”

Khánh Trần tỏ ra nghi ngờ.

“À, vì ngươi mà bọn ta tổ chức một đợt kiểm tra sức khỏe miễn phí trong toàn thành phố.”

Khánh Kỵ nói:

“Ngươi không xem thời sự à?”

“Ta để ý đến tin tức thời sự này làm gì!”

Khánh Trần cạn lời, quả thật tin tức này từng xuất hiện trên mạng Liên Bang, khi đó có người suy đoán Khánh thị định làm thí nghiệm gì đó, cũng có người nói là phúc lợi của tập đoàn, nhưng hắn hoàn toàn không liên tưởng đến mình.

Quá rầm rộ!

“Vậy là các ngươi chọn ra 224 cô gái từ 13 triệu người dân trong thành phố.”

Khánh Trần nói:

“Những cô gái này là số ít người trong gen không có bệnh di truyền?”

“Phải.”

Khánh Kỵ gật đầu:

“Không chỉ gen mà còn phải xem xét tình trạng cơ thể của họ, tuyến vú có phát triển không, tử cung có sạch sẽ không.”

Khánh Trần:

“Xin các ngươi hãy tôn trọng phụ nữ, sao có thể cơ giới hóa việc lựa chọn vợ chồng như thế được!”

“Không phải là vợ.”

Khánh Kỵ nói với giọng nghiêm túc:

“Trình độ văn hóa của họ không đồng đều, không phải ai cũng có tư cách ở bên cạnh ngươi. Thứ họ muốn chỉ là làm bạn bên cạnh con cái, trao cho chúng tình yêu thương của người mẹ, nhưng họ sẽ không ở bên cạnh ngươi, thậm chí không thể tự ý gặp hay ảnh hưởng đến ngươi.”

Khánh Trần thở dài:

“Sống như người máy thì còn gì vui thú nữa, ngươi cũng kết hôn vợ mình vì nàng khỏe mạnh à?”

Khánh Kỵ nói:

“Ta kết hôn vì yêu.”

Khánh Trần:

“Tại sao ngươi tìm vợ thì có thể tìm theo tình yêu?”

Khánh Kỵ nhìn hắn:

“Ta đâu phải gia chủ đời tiếp theo.”

Ánh mắt của hắn như đang nói “Sao lại hỏi câu ngu thế”.

Vốn dĩ Khánh Trần còn tưởng đây là một buổi xem mắt bí mật, dù sao hắn có rất nhiều kẻ thù trong thành phố số 5, đâu đâu cũng có người muốn giết hắn.

Ví dụ như mẹ của Khánh Văn – Khánh Vân, ví dụ như Khánh Nguyên và cha của hắn, những người này một khi ra tay sẽ cực kỳ điên cuồng, bất chấp tất cả, thậm chí gia chủ chưa chắc đã trấn áp được họ.

Bây giờ tổ chức đại hội xem mắt hoành tráng cỡ này, kẻ địch không muốn biết cũng khó.

“Các ngươi định lấy ta làm mồi nhử để giết người đấy à?”

Khánh Trần nghẹn họng:

“Lấy ta ra làm mồi?”

Khánh Kỵ nhìn Khánh Trần:

“Đừng nghĩ nhiều, trong số 32 người hôm nay phần lớn đều không thuộc diện xuất sắc. Nhưng ngươi đừng bắt bẻ, trước tiên chọn 2 người để nối dõi tông đường đã. Xác suất sinh ra huyết mạch tổ tiên là 16%, trên thực tế là rất thấp, ngươi thử trước với hai người để tăng xác suất, về sau tỷ lệ thành công sẽ cao hơn.”

Khánh Trần:

“???”

Ngài nghĩ mình đang thăng cấp trang bị trong trò chơi hay sao mà còn tăng xác suất trước?!

Rốt cuộc Khánh Trần đã phát hiện ra Khánh Kỵ thoạt nhìn nghiêm túc, nhưng chắc chắn không phải hạng người đứng đắn.

...

Xe bán tải dừng lại trước cửa một tiệm trà sữa ở khu thứ ba, Khánh Kỵ xuống xe, nói:

“Vào đi, ta hẹn bốn người ở đây, lần lượt là bàn số 2, bàn số 8, số 16 và 32, ngươi đi gặp từng người một. Ước định sẵn rồi, ngươi cầm một lá bài là có thể chứng minh thân phận. Yên tâm, ta sẽ trả tiền bữa sáng cho ngươi.”

“Ta thiếu chút tiền ăn sáng ấy à?”

Khánh Trần cầm một lá bài và vào tiệm trà sữa, còn Khánh Kỵ duy trì khoảng cách, ngồi trong một góc của cửa hàng quan sát.

Khánh Trần đến bàn số 2, nhìn cô gái trông như học sinh cấp 3 trước mặt mình.

Đối phương vẫn còn mặc đồng phục, váy xếp ly màu lam sẫm dài qua gối, nàng ngồi ở đó, điềm đạm và dịu dàng.