Điều kỳ quái là bình thường ban chỉ đều được làm để cho đàn ông đeo, mà hai chiếc nhẫn này đều vô cùng tinh xảo, cho dù con gái đeo trên tay cũng không cảm thấy có gì lạ.
Khánh Kỵ lấy chiếc nhẫn bên trái ra đưa cho Ương Ương và đưa chiếc bên phải cho Tần Dĩ Dĩ:
“Nhận lấy đi, tuy ông chủ vẫn chưa gặp các ngươi nhưng đây là quà gặp mặt của hắn, hắn thích các ngươi.”
“Thứ này quá quý giá, hai chiếc ban chỉ phỉ thúy này mà đem đi bán chỉ sợ mỗi một chiếc đều có thể bán với giá hơn một tỷ.”
Ương Ương nói.
Khánh Kỵ mỉm cười, lắc đầu nói:
“Chúng không phải phỉ thúy thật, mà là vật cấm kỵ của một đôi tỷ muội. Nhẫn của Ương Ương cô nương tên là vật cấm kỵ ACE-104, Mảnh lá che mắt. Chỉ cần ngươi lấy hai tay che mắt mình lại thì không ai có thể phát hiện ra ngươi, cho dù ngươi đứng ngay trước mặt thì đối phương cũng sẽ vô thức làm lơ ngươi, thậm chí radar cũng không thể dò ra được. Ngươi là dị năng giả hệ trường lực, vốn dĩ bay trên trời không cần nhìn, nếu có được thứ này thì không cần lo về radar mảng pha điện tử chủ động ở bất kỳ nơi nào nữa.”
Rồi Khánh Kỵ lại quay sang nhìn Tần Dĩ Dĩ:
“Cái trên tay ngươi là vật cấm kỵ ACE-105, Bịt tai trộm chuông. Chỉ cần ngươi dùng thứ gì đó nhét vào tai mình thì ngươi khác sẽ không nghe được âm thanh do ngươi phát ra, ngay cả thiết bị sonar cũng không tìm được ngươi, khi ngươi giết người, không một ai có thể nghe thấy tiếng kêu rên của đối phương. Hỏa Đường am hiểu chiến đấu trong môi trường rừng nhiệt đới, cỏ cây trong rừng là người bạn tốt nhất của các ngươi, đồng thời cũng là kẻ địch lớn nhất. Cho dù đi lại lặng lẽ cũng sẽ bại lộ bởi âm thanh ma sát với chúng, cho nên thứ này rất thích hợp với ngươi.”
“Tên kiểu gì dị thế…”
Khánh Trần chê bai.
Vợ của gia chủ Khánh thị sưu tầm hai vật cấm kỵ thú vị là chuyện hết sức bình thường, dù sao với tài lực và nhân lực của tập đoàn thì không khó để tìm được vài vật cấm kỵ.
Nhưng có lẽ trên đời này chỉ có mình tổ chức Kỵ Sĩ và Khánh thị mới đưa tặng vật cấm kỵ làm quà gặp mặt mà thôi.
Ương Ương:
“Nếu là vật cấm kỵ thì còn quý hơn phỉ thúy nữa.”
Tần Dĩ Dĩ cũng phụ họa:
“Đúng vậy đấy, phỉ thủy có giá nhưng vật cấm kỵ là vô giá, đặc biệt là vật cấm kỵ phù hợp với mình.”
Khánh Kỵ nói:
“Các ngươi không cần khách sáo, lão gia tử đưa chúng cho các ngươi…”
Nhưng hắn chưa nói xong thì đã thấy Ương Ương và Tần Dĩ Dĩ đeo nhẫn lên ngón tay của mình, Ương Ương giơ bàn tay ra cho Tần Dĩ Dĩ xem:
“Ta đeo nó có đẹp không?”
Tần Dĩ Dĩ gật đầu:
“Đẹp lắm, ngươi vốn trắng, đeo nhẫn màu xanh lục trông càng trắng hơn, rất hợp với ngươi. Nhưng ta đeo nó thì trông tầm thường da ta đen quá…”
Ương Ương cười híp mắt:
“Ngươi đeo trông cũng rất đẹp!”
Bấy giờ Khánh Kỵ mới nhận ra, mình khách sáo với hai cô gái này là hoàn toàn không cần thiết…
Bọn họ không phải là kiểu người sĩ diện!
Khánh Trần hỏi:
“Mẹ ta là người như thế nào?”
“Mẹ ngươi là người nóng tính.”
Khánh Kỵ cười nói:
“Ta, ca ca ngươi cùng với lớp người cùng thế hệ đều rất sợ nàng.”
Khánh Trần giật mình, hắn còn tưởng mình có một người mẹ ruột dịu hiền.
Dù sao hắn lục tìm trong cung điện ký ức của mình mà vẫn chưa từng thấy bóng hình người mẹ ấy, tựa như khi mình vừa mở mắt, đối phương cũng đã không còn nữa.
Khánh Kỵ hồi tưởng:
“Thím là một người mạnh mẽ và quyết đoán, lão gia tử không thích nói chuyện, không thích phơi nắng, không thích đi ra ngoài hoạt động, là bọ nhà chỉ thích ru rú trong phòng. Thím sẽ cưỡng chế lôi hắn ra ngoài phơi nắng, đi dạo...Khi đó lão gia tử đã là gia chủ rồi, ta là thân vệ theo hầu cạnh hắn, mỗi lần thấy thím đến gần phòng của lão gia tử là bọn ta đều biết điều tránh đi. Vì thế, lão gia tử oán trách bọn ta không ít lần, nói bọn ta không bảo vệ hắn cẩn thận. Thời điểm ấy lão gia tử vẫn chưa trầm lặng như bây giờ.”
Khánh Trần bỗng hỏi:
“Hắn biến thành như thế từ lúc nào?”
Khánh Kỵ nhìn Khánh Trần:
“Kể từ khi Ninh Tú cô nương qua đời.”
Khánh Trần im lặng, hắn không ngờ câu trả lời lại là như vậy.
Nếu thế thì gia chủ Khánh thị còn có thể là người có hiềm nghi giết chị dâu? Trước mặt vẫn chưa thể xác định, cũng có khả năng Khánh Kỵ đang nói dối giúp đối phương.
“Mẹ của ta chết thế nào?”
Khánh Trần hỏi tiếp.
“Trái tim của mẹ ngươi vốn đã không tốt, từ khi sinh Tiểu Chuẩn thì sức khỏe trở nên yếu hơn.”
Khánh Kỵ nói:
“Nàng từng phẫu thuật cấy ghép tim một lần, duy trì được hơn mười năm, đến khi mang thai ngươi, bác sĩ nói trái tim của nàng không đủ để chống đỡ cho việc sinh nở, nhưng nàng vẫn giữ ngươi lại.”
Khánh Trần nói với giọng bình tĩnh:
“Đừng nói nữa.”
Hắn đã quen với cuộc sống không có tình thân, hắn có thể không có cha, không có mẹ mà vẫn sống yên ổn. Khánh Quốc Trung, Trương Uyển Phương gì đó, đều chỉ là nhân sinh mà hắn đã lãng quên, đã vứt bỏ.
Ngoại trừ Khánh Chuẩn, Khánh Trần đã xóa sạch mọi ảo tưởng về tình thân, nhưng bây giờ Khánh Kỵ lại nói cho hắn biết, mẹ sẵn lòng mạo hiểm, từ bỏ sinh mệnh của mình để sinh hắn ra.
Hắn khó có thể chấp nhận nổi.
---
Trong lúc chờ chương, bạn có thể đọc:
👾ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ CỦA TA LÀ THẦN MINH CHI NỮ (BẢN DỊCH): Hài hước, dị năng, đô thị, trang bức…👾