Chỉ có người thắng mới có thể xuất hiện trong hội nghị.
Kẻ thua không có tư cách tham dự.
Khánh Kỵ hỏi:
“Xem xong ký ức rồi chứ?”
Khánh Trần gật đầu.
Hôm nay hắn cướp ký ức của chín nhân vật kiệt xuất trong gia tộc, bây giờ bảo hắn giỏi toàn diện về mặt chính trị cũng không ngoa chút nào.
Hắn chỉ dùng một buổi tối để đi hết quãng đường mà người khác mất chín đời mới đi xong.
Quà sinh nhật của gia chủ Khánh thị có thể nói là cực kỳ phong phú.
Khánh Kỵ nhìn Khánh Trần:
“Đi thôi, đi gặp gia chủ với ta, đến lúc gặp mặt rồi.”
Khánh Trần hít sâu một hơi, đây là lần đầu tiên sau khi xuyên không hắn nhìn thấy cha ruột của mình, thậm chí trong lòng hắn có chút thấm thỏm không yên.
Nhìn theo bóng lưng Khánh Kỵ và Khánh Trần rời đi, Jindai Kura ra vẻ tiếc nuối:
“Ta còn tưởng tối nay sẽ là một bữa tiệc thú vị chứ, kết quả lại kết thúc quá vội vàng.”
Jindai Sora bỗng lên tiếng:
“Vui mà.”
Jindai Kura cười nói:
“Kiểm chứng tình bạn, quả thật rất vui vẻ.”
...
Đếm ngược 02:00:00.
Trên bậc thang lên núi, Khánh Trần đi theo sau Khánh Kỵ, hắn hỏi:
“Gia chủ không còn nhiều thời gian nữa sao? Hắn mắc bệnh gì?”
“Không mắc bệnh gì cả, là do hao tâm tổn sức quá độ dẫn đến các bộ phận trên cơ thể xuất hiện dấu hiệu suy kiệt, bảo hắn đổi thì lại không đồng ý.”
Khánh Kỵ nói với giọng điệu hờ hững:
“Chuyện này bọn ta không khuyên được, nếu ngươi muốn thì có thể giúp bạn ta khuyên nhủ, coi như ta nợ ngươi một lần.”
Một ông lão ẩn cư trên núi, không bận tâm chuyện thế gian nhiều năm lại sắp phải lìa đời vì lao lực quá độ, chứng tỏ trong lúc ẩn cư đối phương không hề nhàn rỗi.
Đi đến sườn núi, Khánh Trần nhìn căn nhà gỗ nằm lẻ loi ở đó:
“Những năm qua hắn sống một mình ở đây à?”
“Ừ.”
Khánh Kỵ gật đầu:
“Đi đi, hắn đang đợi ngươi đấy.”
Đột nhiên, giọng nói già nua vang lên từ trong nhà
“Khánh Kỵ, ngươi cũng vào nghe đi.”
Hai người hầu câm kéo cửa ra, lúc bước vào Khánh Trần nhìn thấy ông lão kia ngồi trên bồ đoàn quay lưng về phía họ, đằng sau còn hai tấm đệm bồ đoàn nữa, như là chuẩn bị mình và Khánh Kỵ.
Khác với ký ức phủ đầy bụi bặm, đối phương già đi rất nhiều, cũng gầy ốm hơn, không còn phong thái của mười mấy năm trước nữa.
Khánh Trần không ngồi xuống, hắn chỉ đứng ở cửa và hỏi:
“Trong những giây phút cuối đời ca ca đến gặp ngài sao?”
“Phải, hắn đến gặp ta.”
Ông lão trả lời.
“Hắn có nói gì không?”
“Hắn nói, sau khi hắn đi, nhờ ta chăm sóc ngươi.”
Ông lão nói khẽ.
Khánh Trần suy tư:
“Vì thế ngài chuẩn bị nhiều kế hoạch như vậy là muốn đưa cơ ngơi khổng lồ của Khánh thị cho ta trước khi mình tạ thế? Thậm chí không tiếc giết chết vô số người, không tiếc phá hủy chế độ lựa chọn ảnh tử đặt ra từ thời tổ tiên.”
Ông lão suy nghĩ, rồi nói:
“Thật ra dù ta muốn đưa cho ngươi thì ngươi cũng phải có năng lực tiếp nhận nó mới được. Mặt khác, ta lên kế hoạch thanh trừng quy mô lớn không phải vì ngươi, mà là vì Tiểu Chuẩn.”
“Hả?”
Khánh Trần khó hiểu.
Ông lão nhớ lại:
“Từ khi quen biết Ninh Tú, Tiểu Chuẩn vẫn luôn giấu ta, bởi vì hắn lo ta không chấp nhận cô nàng vũ nữ này...Nói thật, hắn không hề biết rằng cha hắn thật ra rất thích cô gái tên Ninh Tú ấy, nàng đối xử rất tốt với Tiểu Chuẩn, lại thật lòng thích hắn, còn thân phận vũ nữ vốn chẳng phải chuyện gì to tát. Với những người có thân phận như bọn ta, lẽ nào không phải mình sống vui vẻ là được à? Nếu thế giới tán thành bọn ta, vậy bọn ta cũng tán thành thế giới này, mà nếu thế giới không ủng hộ thì bọn ta thay đổi thế giới, đó mới là tư duy của vương giả.”
Ông lão nói tiếp:
“Sau đó có người muốn giết Tiểu Chuẩn, lại giết nhầm Ninh Tú. Nhưng không ngờ Tiểu Chuẩn vì chuyện đó mà lãng phí một trăm năm, điều này khiến ta tức giận.”
“Ngài trách cứ hắn hành xử theo cảm tính?”
“Không.”
Ông lão lắc đầu:
“Hắn không hành xử theo cảm tính, đó vốn là lựa chọn của hắn, ta không can thiệp. Cuộc đời của mình do chính mình quyết định, có gì là sai đâu? Ta cảm thấy tức giận là vì có người lãng phí một trăm năm sinh mệnh của con ta.”
Khánh Trần sững sờ, hắn không ngờ đối phương lại trả lời như vậy.
“Ta điều tra rất lâu cũng không tra ra được là ai làm, nhưng ta nghĩ, hung thủ chung quy là người được lợi từ việc này. Không tìm ra thủ phạm, vậy giết chết tất cả người được lợi là xong, vì thế kế hoạch thanh trừng này được lập nên từ lúc đó.”
Ông lão cười khẽ:
“Nhưng kế hoạch trừ khử không thể tiến hành quá nhanh, bởi vì ngươi chưa trở lại. Mà cũng không thể để ngươi nhìn thấy một Khánh thị tàn tạ khi trở về được, như thế chẳng phải sẽ khiến ta có vẻ vô dụng quá sao?”
Khánh Trần kinh ngạc:
“Giết hết? Nếu ngài làm thế thì có đến một nửa thành viên Khánh thị sẽ phải chết!”
Ông lão cười nói:
“Thế thì đã sao?”
---
Trong lúc chờ chương các bạn có thể đọc:
👾ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ CỦA TA LÀ THẦN MINH CHI NỮ (BẢN DỊCH): Hài hước, dị năng, đô thị, trang bức…👾