Trong thành phố số 4, một đoàn xe đang lao đi như tên bắn.
Bây giờ mới 11 giờ tối, là lúc cuộc sống về đêm ở thế giới trong vừa bắt đầu, trên đường nườm nượp người đi lại, song đã có xe cảnh sát của ủy ban quản lý trị an PCE mở đường cho đoàn xe này.
Người đi đường vội nhường đường, họ sôi nổi bàn tán rốt cuộc đoàn xe này muốn đi đâu.
Trên chiếc xe ở chính giữa, người phụ nữ đứng tuổi, chính là Khánh Vân, ngồi ở ghế sau, nàng nói với thư ký ngồi ở ghế phụ lái:
“Bây giờ liên lạc với Trần thị xin tị nạn chính trị, nhờ họ hủy bỏ sự kiểm soát không của thành phố số 7, chúng ta phải hạ cánh ở đó. Ngoài ra, lát nữa đến sân bay nhất định phải cẩn thận.....Bộ đội cảnh vệ đã tập kết chưa?!”
Thư ký trả lời:
“Bộ đội cảnh vệ đã tập trung lại, hiện đang mở đường cho ngài đến sân bay, khí cầu máy trong sân bay cũng đã chuẩn bị xong, có thể cất cánh bay bất cứ lúc nào.”
Nhưng khi họ đến sân bay, thư ký bỗng hô lên:
“Bà chủ, Trần thị từ chối thỉnh cầu tị nạn của ngài! Đối phương hồi âm là không muốn can dự vào cuộc phân tranh trong Khánh thị, mong ngài tích cực phối hợp với công tác kiểm tra trong gia tộc.”
“Cái gì?”
Khánh Vân cất cao giọng:
“Ta một lòng một dạ vì Trần Dư mà hắn lại vứt bỏ vào lúc này sao?!”
“Bà chủ, bây giờ phải làm sao?”
Thư lý ký sốt ruột.
“Trước tiên lên khí cầu máy rồi nói sau, dù sao cũng không thể ở lại Tây Nam được nữa, đến thành phố số 18, không thì đến thành phố số 20. Chỉ cần còn sống thì ta chính là lợi thế chính trị.”
Đoàn xe đến sân bay, tiếng động cơ nổ ầm ầm át cả tiếng trò chuyện của họ.
Khánh Vân mặc áo khoác màu kem, nàng sải bước đi đến chiếc khí cầu máy được chuẩn bị sẵn.
Nhưng người đi theo sau nàng chưa kịp lên thì cửa khoang đã đóng lại, khí cầu máy chầm chậm bay lên.
Khánh Vân sửng sốt, nàng nhìn Khánh Khôn ngồi thảnh thơi trong chiến hạm, ngoài ra còn có đội quân Vô Diện bên cạnh hắn. Nàng nheo mắt:
“Ngươi đến thành phố số 4 từ lúc nào?”
“Ta vừa mới đến chưa được bao lâu.”
Khánh Khôn tươi cười:
“Còn chưa kịp ăn gì đây này.”
Hắn vừa nói xong, vậy mà lại có một binh lính Vô Diện đi từ bên trong ra kèm theo một cái khay trên tay:
“Ông chủ, cơm được rồi.”
Khánh Khôn cười nói
“Cảm ơn.”
Lính Vô Diện với khuôn mặt dữ tợn đi vào nhà bếp của khí cầu máy làm bữa tối cho ông chủ nhà mình, kẻ giết người cầm dao làm bếp, cảm giác khá là quái dị.
Nhưng Khánh Khôn và đội quân Vô Diện dường như đã quen rồi.
Khánh Vân nói với giọng lạnh lùng:
“Tại sao ngươi lại đích thân đến đây? Không sợ chết ở thành phố này à?”
Khánh Khôn cho một thìa cơm chiên trứng vào mồm, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:
“Con trai nhờ vả ta tuyệt đối không để cho ngươi chạy trốn, ta đồng ý với hắn, mà để giữ gìn uy nghiêm của người cha thì chẳng phải ta nên đích thân đi làm à? Tận mắt thấy ngươi bị bắt ta mới yên tâm.”
Nói đến đây, hắn vẫy tay với bộ đội Vô Diện, đội trưởng ngầm hiểu, lập tức bưng một cốc nước tới.....Ông chủ mắc nghẹn.
Khánh Khôn lau miệng:
“Vả lại Khánh Văn khi còn sống luôn bắt nạt Khánh Nhất, muốn hắn chủ động giao ghim cài áo bất diệt cho con ngươi làm phí bảo kê. Khi ấy nếu không phải gia chủ đã dặn trước thì ta xử thằng con nhà ngươi ngay tại chỗ rồi. Bây giờ ấy à, tuy con của ngươi đã chết nhưng ta làm cha phải giúp con mình xả giận.”
Khánh Vân nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một đơn vị bộ đội nhanh chóng bao vây sân bay, thư ký và nhân viên đi theo nàng hoảng loạn chạy trốn.
Xong rồi.
Chạy không thoát.
“Các ngươi định xử quyết ta một cách bí mật?”
Khánh Vân hỏi, giọng nàng lạnh tanh.
“Ngươi đánh giá cao bản thân quá rồi đấy, nghĩ mình có lực ảnh hưởng lắm hay sao mà còn xử quyết bí mật.”
Khánh Khôn bật cười, nói:
“Ta muốn bắt người về xét xử công khai, để toàn bộ dân chung Tây Nam nhìn xem ngươi đã bán rẻ bao nhiêu lợi ích của gia tộc chỉ vì một trai bao. Khánh Vân, ngươi không nên lén đưa ghim cài áo bất diệt cho Trần Dư, nếu trước kia ảnh tử kéo hắn chết cùng thì bây giờ đâu có nhiều rắc rối thế này.”
Mặt Khánh Vân tái mét:
“Lão già đó muốn biến Khánh thị thành đồ của nhà mình, lẽ nào ngươi không sốt ruột sao?!”
Khánh Khôn suy nghĩ rồi nói:
“Ngươi hẳn là biết nhánh bên ta vốn họ La, là nhánh con ngoài giá thú. Ngươi biết tổ tiên chúng ta La Lam nói thế nào không, bảo vệ huyết mạch tổ tiên Khánh Chẩn là được, không cần quan tâm điều gì khác. Nói thật, ngoài kia đều cảm thấy đám người các ngươi cao quý vẻ vang lắm, nhưng kỳ thực các ngươi chưa từng được tiếp xúc với nòng cốt thật sự của Khánh thị.”
Nòng cốt thật sự của Khánh thị chinh là huyết mạch dòng chính của hai huynh đệ Khánh Chẩn và La Lam, họ mới thật sự là thân cây của gốc đại thụ che trời mang tên Khánh thị này.
Về phần bàng chi còn lại, chẳng qua là những chạc cây mọc thêm ra theo năm tháng mà thôi.