Lúc này gián triều của Tiểu Tam có thời gian nhân giống cũng không dài, vẫn chưa đủ để bao phủ cả tòa thành thị, hắn xua gián theo hình quạt, hoàn thành cuộc lục soạt với hình thức trải thảm toàn thành thị số 20, cuối cùng đuổi tất cả thành viên Jindai về hướng cứ điểm không trung quân lâm hào.
Rất nhiều thành viên Jindai cũng kịp phản ứng lại, họ hiểu được gián triều lần này là một kế hoạch tấn công có chủ đích chỉ nhằm giết họ.
Vì vậy, rất nhiều thành viên Jindai đổi sang quần áo giản dị, định trà trộn trong đám dân cư.
Nhưng họ đã coi thường cơ sở lòng dân của Hội Phụ Huynh ở thành thị số 20.
Lúc trước đoạn video Tiểu Lục bị kéo lê đến chết một đoạn đường dài nhanh chóng lan truyền khắp mạng lưới internet phía bắc, đến lúc Jindai xóa bỏ thì đã muộn.
Dân chúng cảm động trước sự hy sinh và nỗ lực của Hội Phụ Huynh, dù họ đang bị áp bức chèn ép, không dám đứng ra lên tiếng, nhưng tận sâu trong đáy lòng họ đã hiểu Hội Phụ Huynh là tổ chức như thế nào.
Nhưng tối nay không giống trước.
Khi gián triều xuất hiện, ban đầu chúng đã khiến dân chúng vô cùng sợ hãi, nhưng đi kèm sau đó lại là cảm giác an toàn xen lẫn chán ghét, thậm chí còn có người chủ động ném đồ cho chương lang triều ăn.
Hiện tại, từng người một trong đám thành viên Jindai có ý đồ trà trộn trốn vào dân chúng, nhưng khi dân chúng phát hiện họ thì người nào người nây sđều mở cửa sổ gọi to.
“Mau tới đây đi, trong tòa nhà này của chúng ta có người của Jindai!”
Gián triều nghe tiếng thì chui vào ngay lập tức, chưa hết còn có người dân chỉ đường cho chúng nó đi…
“Đúng, chính là căn phòng phía trước kia, đó là nhà của một nhân viên dùng để nuôi tình nhân, trước đây hắn thường đến đây, chúng ta vừa mới nhìn thấy hắn đi vào! Bụng hắn lớn, nhiều chất béo!”
Khung cảnh một đám người chỉ đường cho gián nho nhỏ trông hết sức quỷ dị.
Địa vị của Hội Phụ Huynh lại đã có thể khiến họ nén nỗi sợ hãi gián của mình xuống.
Khi chiến tranh nhân dân bắt đầu, chỉ cần là thành viên của Jindai thì dù ở đâu cũng đều là địch, hoàn toàn không còn chỗ dung thân.
Trong lúc tuyệt vọng, rất nhiều người chỉ có thể liều mạng chạy về phía căn cứ không quân, với hi vọng cứ điểm không trung có thể giúp họ tị nạn, dẫn theo họ rời khỏi đây cùng.
Tại cảng hàng không, có người lái phi thuyền bay, vào lúc họ thở phào nhẹ nhõm thì đã thấy đám gián kia đập cánh phành phạch, đông nghìn nghịt bay lên, chui vào phi thuyền từ trong lỗ thoát khí…
Chỉ có số ít người nào thông minh thì vừa di vào phi thuyền bay đã đóng cửa khoang lại ngay, sau đó mở máy vận bịt kín của nội bộ ra, tăng áp lực hệ thống, hệ thống như này cũng là để chuẩn bị cho phi thuyền bay lên không trung độ cao 6000 mét trở lên sẽ cung cấp dưỡng khí.
Cho nên khi mà ngay cả không khí cũng bị bịt kín hết lại thì gián cũng không thể vào được.
Thế nhưng phi thuyền bay mới vừa bay lên không trung không lâu, có người vừa quay đầu lại đã phát hiện chẳng biết từ lúc nào sau lưng đã có mấy con gián to bay theo.
Tiểu Tam nhìn lên phi thuyền bay trên trời nở nụ cười lạnh, hắn đã chọn ra tay thì sao có thể giữ lại cho Jindai con đường sống chứ?
Không tấn công cứ điểm không trung chẳng qua do Hội Phụ Huynh không cho thôi, nếu không thì bây giờ ngay cả cứ điểm không trung hắn cũng muốn thử một lần.
Nạn dân càng ngày càng nhiều, thành viên của Jindai, người da trắng chạy lẫn lộn vào nhau, tất cả mọi người đều chạy về phía cứ điểm không trung.
Đám nạn dân khoảng chừng mấy ngàn người, đông như quân Nguyên.
Có nhân viên muốn dẫn theo tình nhân là minh tinh, tiểu thịt tươi tuyến mười tám, của mình theo, nhưng trên nửa đường những minh tinh kia lại chợt phát hiện...Gián cũng không tấn công họ, vì sao họ phải đi theo cùng để chịu chết.
Thế là, chạy mãi chạy mãi, mấy minh tinh đó cũng thôi không chạy nữa, ngược lại trong lòng họ lại dâng lên cảm giác khoái trá cười trên nỗi đau của người khác.
Khi ở thành thị số 10 thì là những nhân viên kia vứt bỏ họ mà bây giờ thì hoàn toàn trái ngược, biến thành họ vứt bỏ những nhân viên kia.
Đủ phi lý, đủ trái ngược.
Cũng chính vào lúc này, Khánh Trần đã thay sang bộ đồ chiến đấu của người da trắng, đội tóc giả lên, dựng thẳng cổ áo, đầy tỉnh táo ẩn núp trong bóng tối.
Khi tốp lớn bộ đội chạy nạn chạy qua, Khánh Trần cũng trà trộn vào trong đó với dáng vẻ hoảng hốt.
Hắn thầm tính toán trong đầu, số lượng người da trắng sống sót trong đội ngũ khoảng hơn ba trăm người, bởi vì liên quan đến phạm vi tầm nhìn nên không thể nào thống kê kỹ hơn, nhưng thế này là đủ rồi.
Trên cứ điểm không trung, binh lính của tổ chức Vương Quốc đã dựng thành phố cách ly bên ngoài cứ điểm, ngay cả máy bay không người lái trong tổ ong cũng phóng ra 1600 cái, bay lơ lửng giữa không trung phát ra tiếng vù vù, hoàn toàn phong tỏa khu vực này.
Động cơ động lực, hệ thống phản trọng lực của cứ điểm không trung đã được mở ra toàn bộ, duy trì vận hành với tốc độ thấp, bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên.