Hiển nhiên thực lực cấp A không được cho mang vào thế giới Siêu Đạo, vật cấm kỵ cũng không được, hiện nay hắn chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.
Nhưng không có thực lực thì vẫn còn kỹ xảo.
Về phương diện giết người và phản sát, hắn có thừa kinh nghiệm.
Tức khắc bước chân đang chạy trốn của Khánh Trần bỗng dừng lại, trạng thái từ động chuyển tĩnh diễn ra cực nhanh, tạo nên vẻ đẹp khiến người ta phải tán thán.
Khánh Trần xoay lại tung một cú đấm vào phần lá lách hiểm yếu của đối phương, cho dù người bình thường ra quyền thì lá lách cũng vỡ tan!
Nhưng hắn vừa mới quay người thì thế giới bỗng tối sầm lại.
CMN…chết rồi.
Một giọng nói phát ra từ trong hệ thống:
“Người chơi đã tử vong, cưỡng chế đăng xuất một tiếng.”
Trong khoang giả lập, Khánh Trần ngồi dậy, ông chủ Bạch Trú chơi trò chơi thế giới ảo ở đại lục phía Tây, chưa gì đã bị người ta giết ngay tại chỗ…
Việc này chẳng liên quan gì đến kỹ xảo và thực lực cả, thậm chí hắn còn chẳng biết đối phương giết mình bằng cách nào nữa!
Nhất ngồi chống đầu cạnh khoang giả lập:
“Sao ngươi ra nhanh thế, mới một tiếng thôi mà.”
“Khụ…khụ.”
Khánh Trần nói:
“Đầu tiên ta tìm hiểu sơ sơ về thế giới Siêu Đạo, sau đó trở về chia sẻ với ngươi. Ngươi tò mò bên trong trông ra sao mà, ta phải nói cho ngươi biết chứ.”
Khánh Trần nói dối, nhưng bằng không hắn phải nói thế nào đây? Nói rằng mình ở trong đó một tiếng thật ra lại dành phần lớn thời gian để đặt câu hỏi với AI, sau đó vào trò chơi được 10 giây đã chết thẳng cẳng…Thế thì mất mặt quá.
Nhất vui vẻ:
“Khánh Trần, ngươi tốt quá.”
“Ừ…”
---
Nhất chống cắm, hỏi:
“Rốt cuộc thế giới Siêu Đạo trông ra sao?”
Khánh Trần ngây ra như phỗng.
Đúng vậy, thế giới Siêu Đạo trông ra sao ấy nhỉ? Hắn cũng chưa thấy…
Khánh Trần lục tìm trong ký ức những gì mình thấy được:
“Nơi đó là một thành phố tương lai khổng lồ, do nhân loại một tay xây dựng nên kết cấu kiến trúc không vượt qua sức tưởng tượng của con người. Trên trời có chín hòn đảo màu đen do sắt thép tạo thành bay lơ lửng, nhưng ta vẫn chưa có cơ hội đi lên nên không biết bên trên có cái gì...”
“Những tòa nhà mọc lên san sát trên mặt đất cũng được làm từ sắt đen, giống như úp một chiếc mũ phù thủy màu đen xuống vậy, ở chính giữa thành phố là một tòa tháp đen cao vút. Bên ngoài của tòa tháp là những thanh kim loại đen đan cài như mạng nhện, dưới kết cấu đan xen ngoài mặt như Trung tâm thể thao dưới nước quốc gia Bắc Kinh ấy thỉnh thoảng lại có vầng sáng mạch xung màu xanh lam lập lòe, dường như ẩn chứa năng lượng cực lớn. Đường phố vô cùng náo nhiệt, diện mạo của mọi người trong thành phố đó đều vô cùng kỳ lạ, ngươi không tưởng tượng được những người này chỉnh sửa mặt mình thành hình dạng gì đâu...”
Nhất hào hứng lắng nghe, nhưng nghe được một lúc thì thấy không còn nữa:
“Sau đó thì sao?”
Sau đó không còn sau đó nữa!
Không phải Khánh Trần không muốn kể cho Nhất nghe, mà tại vì hắn vừa mới nhìn được 10 giây đã bị người ta giết rồi!
Nếu không phải có trí nhớ tốt thì thậm chí hắn còn chẳng miêu tả được phong cách kiến trúc ở nơi đó nữa ấy chứ.
Hắn viện cớ giấu giếm sự thật mình bị giết ngay tức thì, nhưng vấn đề là hắn không chú ý đến việc mình không có gì để nói.
Có lẽ đây là một trong những thời khắc khó xử nhất của Khánh Trần, nếu những người chơi đó biết mình xử đẹp Joker của đại lục phía Đông chỉ trong vài giây, chỉ sợ sẽ coi việc này như chiến tích huy hoàng nhất đời mình.
Khánh Trần đánh trống lảng:
“Nhất à, ta nghi ngờ trong thế giới Siêu Đạo ấy có một vật thể sống trí tuệ nhân tạo giống ngươi, ta chưa biết tên của nó nhưng khi ta hỏi nó có cô độc không thì nó im lặng.”
Nhất sững sờ một cách nhân tính hóa, như thể máy tính lượng tử trong cứ điểm trên không cũng không thể xử lý tin tức này giúp nàng.
“Ngươi nói là còn có một trí tuệ nhân tạo giống như ta nữa ư?”
Nhất khó có thể tin nổi.
Khánh Trần nói:
“Theo tiến trình phát triển của khoa học kỹ thuật, đại lục phía Đông có thể cho ra đời sinh mệnh trí tuệ nhân tạo thì đại lục phía Tây đương nhiên cũng có thể, chẳng qua là theo thứ tự trước sau thôi.”
Trước đó hắn đã suy nghĩ thật nghiêm túc về định nghĩa của sự sống.
Là có thể trao đổi chất ư? Không phải.
Là có thể sinh sản và tự tái tạo sao? Không phải.
Vì vậy mệnh đề này đã sai ngay từ đầu, thật ra điều Khánh Trần muốn hỏi là: Ngươi là sinh vật có trí tuệ à?
Còn làm thế nào để định nghĩa về sinh vật có trí tuệ, hắn suy nghĩ rất lâu và đặt ra hỏi câu đó.
Theo suy nghĩ của Khánh Trần, có thể hoặc không thể cảm nhận được nỗi cô độc mới là tiêu chuẩn để định nghĩa sinh vật trí tuệ.
Đời người vốn là một chuyến hành trình gian nan, khi sự sống thoát ly nhu cầu vật chất ta mới có thể kiếm tìm sự ký thác tinh thần.
Đôi khi ngươi đặt mình trong yến hội, nhìn người đến người đi lại cảm thấy chẳng có gì thuộc về mình.