Không thể không nói, bản thân Khánh Trần là một bậc thầy sáng tạo nên các tác phẩm nghệ thuật, mỗi một đoạn video chiến đấu đều có thể lay động lòng người.
Không chỉ như vậy, FFF còn đính kèm hàm ý “Bạch Nhân mở mày mở mặt” vào video:
“Thử nghĩ về quãng thời gian chúng ta từng bị chèn ép, cuối cùng bây giờ cũng có lãnh tụ đứng lên, chắc chắn hắn có thể dìu dắt người da trắng chúng ta tạo nên chỗ đứng ở thế giới siêu đạo…”
“Cuối cùng người da trắng cũng vùng dậy rồi!”
“Đây là vị lãnh tụ tương lai của người da trắng chúng ta!”
Ở trong video, giọng điệu của FFF vừa dõng dạc lại hùng hồn, tựa như nhìn thấy Chúa cứu thế vậy.
Đây không phải là bán kiếm laser hay bộ sưu tập, mà chính là bán tình cảm!
Thật ra FFF là người Châu Á, bằng không thì cũng không trở thành dân tự do.
Nhưng vì kiếm tiền mà, nên không hề xấu hổ.
Bán buôn bán bán sỉ không bằng bán thương hiệu, bán thương hiệu không bằng bán tình cảm, FFF hiểu khá rõ đạo lý này.
Đối phương ra giá:
“Hiện tại kiếm laser cũng không phải bản giới hạn, chắc hẳn giá cũng không quá cao, mười bốn vạn, thế nào?”
FFF tươi cười trả lời đối phương:
“Ngại quá, mười phút nữa bắt đầu đấu giá công khai, ai trả giá cao thì được.”
Nếu bàn về việc tối đa hóa lợi ích, chắc chắn vẫn là đấu giá.
Thật ra FFF từng nghĩ sẽ bán hơn một trăm thanh kiếm laser mà hắn lấy được ngày hôm nay dưới dạng phiên bản giới hạn, có thể bán mười chiếc số hiệu 002, mười chiếc số hiệu 003…
Nhưng hắn cảm thấy kiểu này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Khánh Trần, cho nên mới không làm như thế.
Phải có tầm nhìn lâu dài!
Sau khi FFF treo tất cả vật phẩm ở phòng đấu giá thì bắt đầu nghiêm túc tập hợp tư liệu ở trong thế giới Siêu Đạo.
Tài liệu này là số video thăm dò và tiến công chiếm đóng tất cả 365 thế giới đa nguyên, đối với phó bản loại thông quan thì hãy tìm video của người ghi chép vượt tốc độ, đối với phó bản loại thăm dò thì hãy tìm video chi tiết nhất.
Một người đầu tư khôn khéo quyết không thể ngồi mát ăn bát vàng, nếu Khánh Trần là người mới đến thế giới Siêu Đạo, vậy thì FFF hắn có nghĩa vụ giúp đối phương nhanh chóng trưởng thành, trở thành trợ lực tin cậy nhất của đối phương.
Nếu không thì người ta dựa vào cái gì mà dẫn mình theo kiếm tiền? Đối phương là nhân tài chiến đấu lợi hại nhất, muốn tìm một trợ thủ đẳng cấp là việc quá dễ dàng.
…
Đếm ngược 96:00:00.
Khánh Trần tỉnh lại từ kho giả lập, nhưng lần này không có Nhất chống đầu chờ ở bên cạnh.
Hắn nghi ngờ đi ra ngoài, lại trông thấy ánh đèn xán lạ và tiếng nhạc vang lên trong phòng yến hội.
“Khánh Trần, mau tới đây mau tới đây.”
Nhất nói tiếp:
“Ta để họ chuẩn bị bữa tối cho ngươi, còn có cả âm nhạc nữa.”
Chỉ thấy chiếc bàn siêu dài trong phòng yến hội được phủ khăn trải bàn màu trắng lên, bên trên bày đầy thức ăn. Nhất mặc một bộ váy dài màu trắng, đội tóc giả thật dài, trông trưởng thành hơn ngày thường.
Trên cứ điểm không trung còn có mấy trăm tên người Châu Á, bản thân họ vốn là nhân viên phục vụ, đầu bếp, nhạc công, bây giờ đang bày biện một bữa tiệc tối dưới sự chỉ huy của Nhất, mà khách quý cũng chỉ có Khánh Trần và Nhất.
Nhất xoay một vòng trước mặt hắn:
“Đẹp không, đẹp không, đẹp không?”
Khánh Trần vừa cười vừa trả lời:
“Đẹp lắm.”
Từ sau khi Nhất có được thân thể, trông lạc quan sáng sủa hơn nhiều, tựa như một tinh linh xuyên qua giữa đàn đom đóm trong đêm tối.
Dù cho hiện tại đối phương chỉ có một thân thể cô cùng đơn sơ.
Điều này cũng làm cho Khánh Trần càng kiên định với tín niệm kiếm tiền hơn nữa, không chỉ như vậy, hắn còn muốn nghĩ cách đạt được tước vị, chỉ có như thế thì mới có thể mua được linh kiện mà Nhất cần.
Trong đại lục Tây, chỉ có giai cấp mới là đúng đắn nhất.
Công tước phụ trách một thành.
Bá tước có thể có được một nghìn tư quân.
Tư quân: quân đội riêng.
Nam tước có thể nắm giữ hai trăm tư quân.
Công dân có thể đảm nhiệm công chức, có thể đeo vũ khí tùy thân, có thể mua mười hai tên nô lệ, còn có thể thi hành án với nô lệ.
Dân tự do chỉ có thể mua người máy cấp thấp, không thể mua nô lệ không thể đeo vũ khí tùy thân.
Giai cấp càng cao, quyền lực càng lớn, tính giai cấp được thể hiện ở các mặt trong xã hội.
Nhất cười nói:
“Ngươi ăn trước đi, ta đi khiêu vũ, trước đây chưa từng nhảy bao giờ.”
Khánh Trần nhìn nàng vụng về xoay tròn trong sàn nhảy thì nhịn không được mà bật cười.
Hắn muốn gọi Tiểu Hắc tới để hỏi vài chuyện, nhưng Tiểu Hắc đã mang theo vũ khí và đạn dược lên hoang đảo chơi Hòa Bình Tinh Anh rồi…
Hắn lại gọi một người trung niên Châu Á khá lớn tuổi tới hỏi:
“Ta hỏi ngươi, làm sao để dân tự do có thể trở thành công dân?”
Người trung niên mặc áo đuôi tôm, khiêm tốn đáp lại tựa như một vị quản gia làm tròn bổn phận:
“Đi tòng quân, tham chiến mười năm là được rồi."