Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 2312: Kỵ Sĩ Dự Bị




Cướp cơ hội của đại lục phía Tây, nâng cao thực lực của mình, đó chẳng phải là việc Khánh Trần cần làm sao?

Hiện nay hắn không đi cướp những cơ hội này, chẳng qua là vì thời cơ chưa tới mà thôi.

Mặt khắc, Khánh Trần chiến đấu một mình ư?

Có lẽ bây giờ là vậy, nhưng sắp khác rồi.

Lúc này, không biết bao nhiêu người chơi đang tiến về phó bản số 8 vì ánh sáng của người da trắng, họ muốn đi theo ké tiếng ánh sáng của người da trắng, để xem phó bản mà đối phương để mắt cất giấu bí mật gì.

Còn Khánh Trần sau khi tiến vào thế giới số 8 thì không đi thăm dò phó bản, hắn tìm một gốc đại thụ, lặng lẽ nấp trong tán cây, bắt đầu chơi điện thoại di động...như người câu cá, không kiên nhẫn thì không câu được cá lớn...

...

Bên ngoài thành phố số 5, Liên Bang ở đại lục phía Đông.

Một nhóm người trẻ tuổi toàn thân lấm lem bùn đất đứng ngoài thành phố, nhìn “Ngân Hạnh Thành” ở phía xa.

Trương Hổ Bảo quỳ bịch xuống đất, đối diện với thành phố số 5 và gào khóc:

“Cuối cùng tới nơi rồi!”

“Ta nói này Hồ Tiểu Ngưu nhị sư huynh, cho dù ta phải rèn luyện ý chí thì cũng không cần đi bộ đến đây đâu.”

Một Kỵ Sĩ dự bị tỏ vẻ đau đớn, phàn nàn:

“Nhiều ngày rồi ta không tắm táp, không rửa mặt, sư huynh không sợ bọn ta chết đói giữa đường thật à.”

“Đúng đấy sư huynh à, lúc trước sư phụ nói bùi tai lắm, cái gì mà có du thuyền, có máy bay tư nhân, tiệc của người nổi tiếng, bây giờ thì có gì?”

Trương Hổ Bảo chỉ trích:

“Vận chuyển bưu kiện cho nhà sư huynh thì cũng thôi đi, huấn luyện vất vả cũng là điều nên làm, nhưng lần này đi bộ hơn nghìn cây số là sao hả? Có mấy lần chúng ta suýt chết trên đường đi thật đấy!”

Miệng Hồ Tiểu Ngưu nứt nẻ hết cả mà vẫn cười toe toét:

“Chẳng phải vẫn còn sống nhăn răng ra à? Hơn nữa ta cũng là người bình thường, ta cũng kiên trì được đấy thôi? Đây là việc sư phụ đã dặn, không phải ta tự tiện làm chủ, các ngươi trách ta làm gì! Ta cũng khổ lắm chứ!”

“Không, ta cảm thấy sư huynh sung sướng lắm!”

“Đại sư huynh ngươi ngươi đã vượt qua bao nhiêu sinh tử quan rồi, mà bọn ta mới hoàn thành một sinh tử quan thôi!”

Hồ Tiểu Ngưu cười nói:

“Ta chưa trải qua vấn tâm, vượt qua được mấy sinh tử quan rồi mà vẫn là người bình thường.”

101 người này, trừ Lý Đồng Vân ra tất cả đều là Kỵ Sĩ dự bị, họ hoàn thành sinh tử quan đầu tiên ở thế giới ngoài, nhưng ngoại trừ Trần Chước Cừ và Hồ Tĩnh Nhất là hai Kỵ Sĩ đã vấn tâm, những người dự bị còn lại đều là người bình thường.

Lúc xuất phát vẫn còn bình thường, dù sao mọi người rèn luyện đã lâu, thể lực rất tốt, mọi người cõng vật tư đi suốt một đường như dạo chơi ngoại thành.

Nào biết nhị sư huynh Hồ Tiểu Ngưu khốn khiếp vậy mà lại nhân lúc đêm khuya mọi người ngủ say, lén ném hết vật tư của họ xuống sông.

Khi đó mọi người bị ép học các kiến thức sinh tồn trong hoang dã, không học không được.

Hồ Tiểu Ngưu còn cãi: Sư phụ dạy thế, học mới nhanh được.

Bấy giờ họ hiểu ra, Kỵ Sĩ không chỉ hại người khác, mà Kỵ Sĩ còn hãm hại đồ đệ, sư đệ, sư muội không nương tay!

Lộ trình gần một nghìn cây số, tất cả mọi người gặm rễ cây, nhai rau dại, ăn thịt chuột, thịt chó, thịt thỏ, nôn mửa tiêu chảy suốt quãng thời gian ấy.

Sau đó họ còn gặp phải đàn sói trong hoang dã, nếu không phải có người hộ đạo cấp B tu luyện Vạn Thần Lôi Ti thì e rằng mọi người chết hết cả rồi!

Chẳng qua, bây giờ tuy mọi người ốm nhom ốm nhách, nhưng tinh thần quắc thước, trên khuôn mặt bẩn thỉu kia là ánh mắt sáng người.

Nhóm Kỵ Sĩ dự bị tuy khốn khổ mọi bề, nhưng bởi vậy mà không giống người bình thường. Họ không còn là những bông hoa trong nhà kính, mà giống thanh đao đang được tôi rèn, phôi thép bị gập lại và rèn, lặp đi lặp lại vô số lần như thế, cuối cùng đường vân xinh đẹp hiện ra trên thân đao trông hệt như những thanh đao Damascus.

Đột nhiên, khí cầu máy trên bầu trời đột nhiên lao xuống, 101 người đột nhiên xuất hiện bên ngoài thành phố khiến bộ đội cảnh vệ chú ý, phòng ngừa có người xâm nhập tấn công gia chủ.

Hồ Tiểu Ngưu nói:

“Đừng sợ hãi, đừng phản kháng.”

Khí cầu máy dừng lại trên đỉnh đầu, hàng chục máy bay không người lái hạ xuống cạnh họ, dò hỏi:

“Tên họ, thân phận, vì sao xuất hiện ở đây?!”

Hồ Tiểu Ngưu ăn nói khách sáo với máy bay không người lái:

“Xin chào, ta là Hồ Tiểu Ngưu, bọn ta là đồ đệ của Khánh Trần, hắn bảo bọn ta đến đây…”

Họ đi bộ một nghìn cây số trong hoang dã nên vẫn chưa biết Khánh thị đã thay vua đổi chúa.

Lần trước Khánh Trần chỉ trở về dặn dò, bảo họ đi bộ đến thành phố số 5, đến nơi thì nói tên của hắn với bộ đội cảnh về là được.

Máy bay không người lái im lặng, binh sĩ trên khí cầu máy nhìn nhau, có người nói:

“Mau liên hệ với tướng quân Khánh Trì, ở đây có...hơn 100 đồ đệ của chủ tịch Khánh Trần.”

Camera của máy bay không người lái chụp lại hình ảnh của nhóm Hồ Tiểu Ngưu truyền đến tổng bộ của bộ đội cảnh vệ thành phố số 5.