Mỗi một chiếc lá trên đất, mỗi một viên đá dưới chân, nơi này giống như nhà của hắn vậy.
Giống như hắn từ từ nhắm hai mắt vẫn có thể đi lại được.
Như đi trên đất bằng.
Không biết vì sao, thật ra Khánh Trần rất thích nơi này, mặc dù rừng cây lờ mờ, nhưng hắn luôn cảm thấy có một vài ánh mắt thân thiết đang nhìn mình chằm chằm.
Không hề có thái độ thù địch, chỉ lẳng lặng nhìn, thậm chí còn có ý cười.
Nhìn hắn lợi dụng quy tắc, nhìn hắn diệt trừ kẻ thù.
Giống như sư phụ Lý Thúc Đồng dẫn hắn tới đây không đơn giản là để giết Khánh Hoài, mở khóa gen, mà còn muốn để các tiền bối nhìn người nối nghiệp Kỵ Sĩ hung ác và thông minh biết bao.
Không có ai biết thú dữ và sâu bọ trên chiến trường này đã lặng lẽ rời đi hết, để lại chiến trường này cho thiếu niên.
Giống như đặc biệt chuẩn bị một cái sân khấu cho hắn vậy.
Kẻ địch sau lưng ngày càng gần,hiệu suất theo dõi của bốn con chó robot quá cao, hai chân máy móc của binh sĩ đội dã chiến phát lực quá nhanh quá mạnh, dù Khánh Trần như đi trên đất bằng cũng không thể xoá được sự chênh lệch sức mạnh khổng lồ này.
Hắn vẫn chưa phải là kỵ sĩ thực thụ.
Thời gian dần trôi qua, Khánh Trần đã có thể nghe được tiếng thở dốc của kẻ địch sau lưng, chỉ ở ngoài mấy chục mét.
Nhưng hắn không quay đầu lại, bởi vì hắn có kế hoạch của mình.
Tất cả vẫn còn ở trong lòng bàn tay.
Lúc kẻ địch muốn đến gần sau lưng Khánh Trần, thiếu niên bỗng nhiên tăng tốc.
200 mét.
100 mét.
50 mét.
10 mét.
Khánh Trần đi qua một lùm cây.
Một giây sau, Tào Nguy và Khánh Hoài đồng thời cảm nhận được sự bất thường, vì sao thiếu niên kia lại phải tốn công lượn quanh chỗ này?
"Dừng...”
Tào Nguy còn chưa dứt lời.
Mười mấy binh sĩ đuổi theo đã chui vào trong bụi cỏ.
Trong chốc lát, bọn họ cảm giác cơ thể của mình bay vọt lên.
Lúc lật mình trên không trung, các binh sĩ còn có thể nhìn thấy nửa người dưới của mình ở dưới mặt đất, mà bên trên lá cây thì bị bắn đầy máu.
Chỉ trong nháy mắt, bốn con chó robot, cộng với 8 binh sĩ chui qua bụi cây…
Cơ thể bỗng nhiên vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Đằng sau còn có hơn hai mươi binh sĩ đang chạy đến, bởi vì không dừng lại được, liền ngã vào bên trong bụi cây, cũng có kết quả như vậy.
…
Thiếu niên núp ở lùm cây phía bắc.
Binh sĩ quân dã chiến của tập đoàn số 2 ở lùm cây phía nam. Họ không hiểu vì sao đối phương có thể thuận lợi đi qua bụi cây và cây xấu hổ mà mình đi qua lại bị giết.
Không phải ai cũng giống sư phụ Lý Thúc Đồng, cũngkhông phải ai cũng có tư cách giống nhưLý Thúc Đồng, thoải mái nhàn nhã thăm dò khu cấm kị.
Thiếu niên từng bước một lui vào trong rừng mờ tối phía sau.
Có lúc Khánh Hoài cảm thấy đối phương rất quen nhưng lại không nhớ nổi mình từng gặp đối phương ở đâu.
Giống như mình từng bỏ qua chi tiết quan trọng nào đó vậy.
Tào Nguy đoán:
“Trưởng quan, đúng là đối phương nắm giữ quá nhiều quy tắc.”
Khánh Hoài ngẫm nghĩ rồi nói:
“Ta đang không biết tại sao dòng thứ nhất, dòng thứ hai lại nghĩ cách sắp xếp cho ta làm nhiệm vụ ở khu cấm kỵ số 2. Hoá ra có người biết rõ quy tắc đang chờ ta ở đây.”
Tào Nguy cũng nói:
“Nhưng ta không hiểu, đối phương không giống siêu phàm giả, vừa rồi ta tiếp cận rất gần hắn, nhìn cách hắn phát lực từ chân và sức nặng của tim phổi, chắc chắn không thể giả được.”
Tào Nguy phán đoán hoàn toàn chính xác.
Nhưng chính vì vậy mới khiến hắn cảm thấy hoang mang: Một thiếu niên còn chẳng phải siêu phàm giả lại lợi dụng quy tắc lần lượt giết hơn bảy mươi người của họ, cảm giác sai sai này khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sau đó mọi người đều tự hỏi một câu, dựa vào cái gì đối phương có thể làm được.
Khánh Hoài bình tĩnh hỏi:
“Tào Nguy, vừa rồi bảo ngươi bố trí khu mìn thế nào rồi?”
Khi Khánh Hoài không còn kiên nhẫn, cách xưng hô của hắn cũng lặng lẽ thay đổi.
Tào Nguy sửng sốt:
“Đã bố trí xong trưởng quan.”
Khánh Hoài gật đầu:
“Tất cả mọi người cắt đứt liên lạc và lặng im, kết nối với máy truyền tin. Tào Nguy chỉ huy, bắt hắn vào khu mìn. Ta cảm nhận được quy tắc của khu cấm kỵ số 2 rồi, phải để hắn cảm nhận quy tắc của tập đoàn quân Liên Bang mới được.”
"Đã rõ.”
Tào Nguy dẫn người vòng qua bụi cây như báo đi săn.
Trong kênh truyền thông, giọng nói của Tào Nguy truyền đến:
“Hàng 1 tiến lên về hướng 2 giờ đồng hồ, hàng 2, ta cần các ngươi đến khu vực A21 ở hướng 4 giờ trong vòng 20 phút, hàng 7...”
Trước khi đến, họ đã đánh dấu tất cả khu cấm kỵ trên bản đồ chiến thuật, đánh số thứ tự từ A1-A50, B1-B50, phân chia toàn bộ bản đồ ra để dễ dàng chỉ huy.
Tào Nguy đánh dấu như vậy để đề phòng nhỡ may đánh nhau với người ta ở trong khu cấm kỵ.