"Không phải hai ngươi và tên nhóc kia vẫn không có chuyện gì sao?"
Khánh Hoài dí dao găm vào cổ binh sĩ:
"Hát cho ta! Nếu chết ta sẽ cho người nhà các ngươi tiền trợ cấp!”
Binh sĩ vừa khóc vừa hát:
"Dưới cây cầu trước cửa có một đàn vịt đang bơi qua...”
Tào Nguy:
"...”
Khánh Hoài:
"...”
Hai binh sĩ này hát nhưng không có một câu nào đúng nhịp, hai người cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tào Nguy bỗng hiểu ra, hai binh sĩ này may mắn thoát chết là vì họ hát lệch nhịp!
Khánh Hoài nhận ra, hắn và Tào Nguy nhìn nhau, nửa ngày không nói thành lời.
Ai có thể ngờ rằng sẽ có một ngày, hát lệch nhịp cũng có thể cứu mạng!
Lúc này, Tào Nguy vứt toàn bộ đồ vô dụng trong túi xuống đất, sau đó nói vào trong máy truyền tin:
"Hàng 7, về A39 tập trung với trưởng quan Khánh Hoài, bảo vệ hắn thật tốt.”
Nói xong, hắn nói với Khánh Hoài:
"Trưởng quan, trận chiến ảnh tử quan trọng hơn cả. Tào Nguy ta biết nếu để ngài về tay không, sau này ta cũng không đổi đời. Hơn nữa bình thường ngài đối với ta không tệ, ta sẽ đi giết hắn cho ngài, hy vọng ngài sẽ giữ lời hứa.”
Khánh Hoài thân thiết nắm chặt hai tay Tào Nguy:
"Anh Tào Nguy, xin nhờ ngươi, ta sẽ luôn giữ lời hứa.”
"Ừm."
Tào Nguy quay người, sải bước đi vào trong rừng cây.
Sắc mặt của Khánh Hoài lạnh dần đi, hắn biết vì sao đến bây giờ Tào Nguy mới bằng lòng ra tay.
Trước đó tay già đời này vẫn luôn bình tĩnh đi theo đội ngũ, ngay cả lúc ép Khánh Trần vào khu mìn, từ đầu đến cuối đối phương cũng ở hậu phương chỉ huy.
Vì Tào Nguy biết thiếu niên kia nắm giữ rất nhiều quy tắc, muốn dùng binh sĩ đội dã chiến để kiểm tra xong hết quy tắc rồi mới lựa chọn ra tay.
Như thế mới càng thêm chắc chắn.
Không thể không nói, Tào Nguy có thể sống sót sau 17 lần vây quét trên đồng hoang, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên mà là tất nhiên.
Đó là một người thông minh, chỉ là thông minh hơi quá.
...
Vào lúc này, Khánh Trần đang thở hổn hển nhìn về phía cây liễu to lớn kia.
Máu me, tàn nhẫn, mạnh mẽ.
Đây là tất cả từ hình dung về cây liễu lớn ở trong lòng Khánh Trần.
Nhưng không biết vì sao, khi hắn nhìn thấy một màn máu tanh đó lại không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào.
Hơn nữa, có vẻ như hắn không hề sợ hãi cây liễu lớn mà còn đi từ từ về phía nó, nhặt một cái nút bị tai ở gần nó lên nghe, nhưng bên trong không có bất kì âm thanh gì.
Xem ra, đối phương đã cẩn thận thay đổi tần số truyền tin.
…
Thiếu niên bỗng quay đầu nhìn cây liễu lớn phía trước, một cành liễu hái có quả màu ngà sữa vươn tới trước mặt hắn.
Khánh Trần im lặng nhìn, cây liễu lớn kinh khủng kia còn giơ cành lá lên chỉ vào miệng hắn, như một bàn tay đang làm động tác “mời ăn”.
Nói thật Khánh Trần có chút nghi ngờ, hắn tới gần cây liễu lớn vì bản năng cho rằng đối phương sẽ không làm hắn bị thương, nhưng hành động mời ăn này lại khiến hắn… được sủng mà sợ?
Thứ cực kì kinh khủng ở trong mắt người khác lại đang mời hắn ăn cái gì đó!
Khánh Trần ngẫm nghĩ, bỗng nhiên bật cười:
"Nếu ngươi thật sự muốn giết ta cũng không cần phải tốn công như vậy, đúng không?”
Dứt lời, hắn nhanh chóng ăn sạch quả.
Quả kia có vẻ không khác táo mấy, lúc mới ăn còn có mùi thơm trứng gà.
Không có cảnh tượng vào miệng là tan thần kì như trong tưởng tượng, hơn nữa cũng không có cảm giác đặc biệt gì.
Khánh Trần hơi khó hiểu nhìn thoáng qua cây liễu lớn, đối phương lại không còn động tĩnh gì nữa.
"Cảm ơn."
Thiếu niên nói xong thì chuẩn bị quay người rời đi.
Nhưng hắn vừa mới quay người, một trận gió lớn thổi từ bên trong khu vực cấm kị ra. Trong gió có người đang thầm thì gì đấy, giống như là đang nói chuyện, lại như đang hát, không nghe rõ rốt cuộc đang nói cái gì, nhưng Khánh Trần lại có thể hiểu được ý của đối phương.
Loại cảm giác này hơi kỳ quái, giống như có người đang truyền lời vào trong lòng hắn vậy.
Giọng nói kia vừa thân thiết vừa ấm áp.
Khánh Trần bỗng nhiên quay đầu nhìn vào sâu trong nội địa, như có điều suy nghĩ:
"Ngài đang nói là có người đuổi giết ta, ta không đánh được hắn?”
Lại một trận gió mát thổi xung quanh hắn.
Khánh Trần nghi ngờ nói:
"Ta còn trẻ, không đánh được hắn cũng rất bình thường...”
Sao đột nhiên bắt đầu an ủi hắn rồi. Hắn ngẫm nghĩ, sau đó chân thành hỏi:
"Vậy ngài cảm thấy ta nên làm gì?”
Cành liễu lại nâng lên, giống như một cánh tay chỉ về hướng tây.
"Ngài bảo ta leo lên ngọn núi kia?"
Cuối cùng Khánh Trần đã xác định, chỉ sợ thứ đang nói chuyện cùng hắn là ý chí của một vị tiền bối nào đó, đối phương an nghỉ ở đây, như trưởng bối che chở vãn bối.
Thiếu niên cúi người thật sâu với nội địa:
"Cảm ơn ngài.”
Nói xong, hắn chạy như điên về hướng tây.
Khánh Trần từng hỏi Lý Thúc Đồng, lúc nào mới có thể trèo lên ngọn núi kia? Dù sao lần này bọn họ đến để leo núi.