Nói đến đây, chợt thấy trong phòng chỉ huy của phi thuyền có gác một lò nướng, còn có hai nữ binh lính nhan sắc xinh đẹp đứng trước lò nướng lật vỉ thịt sườn, dầu mỡ từ miếng thịt bò tươi ngon nhỏ xuống than củi làm bắn lên những tia lửa nhỏ, trông đặc biệt hấp dẫn, đây đâu phải là đi đánh trận, rõ ràng là đi nghỉ lễ mà!
Lão Thập Nhất cười nói:
"Bít tết vẫn cần nướng trên lửa than hồng thì ăn mới ngon. Đúng rồi, ngươi muốn chín ở mức độ nào? Ta đề nghị 30%."
Bolton:
"Ta muốn chín một nửa."
Khánh Trần nhìn Lão Thập Nhất trước mặt, thính lực đối phương hẳn là đã từng tăng cường, nếu không vừa rồi Bolton nói nhỏ như vậy, đối phương hẳn là không thể nghe thấy.
Lão Thập Nhất này trông chừng ba mươi mốt ba mươi hai tuổi, nếu nói phần lớn Kỵ Sĩ Đen đều không sống được đến 40 tuổi, vậy thì cuộc đời của hắn cũng sắp kết thúc rồi.
Khánh Trần nhớ lại, khi tứ đại công tước vây quét hắn ở lối vào của phó bản thế giới đa nguyên số 8, chỉ có thành phố Bạch Ngân không đi, và người ta nói rằng họ đi tán gái.
Chẳng trách, nếu số mệnh đã định chỉ có thể ngắn ngủi như vậy, lưu lại những công danh lợi lộc kia có ích lợi gì?
Khánh Trần có chút khó hiểu:
"Vương gia vì sao lại dung túng cho thành phố Bạch Ngân như vậy?"
Lão Thập Nhât mỉm cười:
"Bí mật."
Thành thật mà nói, Khánh Trần có chút khó hiểu, suy cho cùng cũng là tổ chức dưới trướng vương thất, thực lực cũng không đến nổi vô địch thiên hạ, làm việc cũng không có hiệu quả gì, tại sao hoàng gia không những không truy cứu khuyết điểm của họ, mà còn giao cho Công tước Bạch Ngân quyền bổ nhiệm và cách chức Hầu tước. Quá mức kỳ quặc!
Trong cuộc trò chuyện, trong kho tàu có một thanh niên cao cao người châu Á bước vào phòng chỉ huy:
"Sư phụ, khi nào mới được ăn cơm?"
Lão Thập Nhất mỉm cười và nói với Bolton:
"Xin giới thiệu, đây là đồ đệ của ta, hiện có mật danh là Nhị Thập Cửu, có thể một ngày nào đó sẽ tiếp nhận chức vị hầu tước của ta."
Khánh Trần thầm suy nghĩ, hóa ra đoàn Kỵ Sĩ Đen cũng là sư phụ dẫn dắt đồ đệ, đồ đệ tiếp nhận tước vị.
Thứ này càng nhìn càng giống tổ chức Kỵ Sĩ, ngoại trừ tuổi thọ chênh lệch ra, cái nào cũng như nhau!
Nhị Thập Cửu với đôi mắt xinh đẹp nhìn thấy người ngoài, liền vội chào hỏi:
"Xin chào mọi người...đây không phải là Hầu tước Bolton sao, sao lại tới phi thuyền của chúng ta?"
Lão Thập Nhất cười nói:
"Nhà của Hầu tước Bolton mất rồi, trở thành một chỉ huy trống rỗng, vì vậy mới đến ở tạm với chúng ta một thời gian."
Bolton:
"Đâm vào tim rồi."
Lúc này, Lão Thập Nhất nói:
"Công tước Phong Bạo này có chút vấn đề."
"Vấn đề chỗ nào?"
Khánh Trần hỏi.
"Quá nhanh."
Lão Thập Nhất cười nói:
"Phản ứng quá nhanh. Theo ta biết, có một Người Xem Mệnh đã nghe được cuộc nói chuyện của người khổng lồ trên chiến trường, nói rằng Vương triều người khổng lồ đã giao dịch với công tước Phong Bạo. Nhưng hoàng gia cũng chỉ phái hai trung đoàn đến căn cứ tiền đồn số 9, kết quả Công tước Phong Bạo không nói một lời biện bạch, lập tức tạo phản ngay tại chỗ. Các ngươi không thấy kỳ lạ sao, ít nhất cũng phải giải thích vài câu với bệ hạ chứ, hoặc chuẩn bị thêm, tại sao lại gấp gáp giống như đi chợ vậy, ồ ạt rầm rộ tạo phản ngay vậy chứ."
Lão Thập Nhất nói tiếp:
"Ta đã gặp Công tước Phong Bạo vài lần, khi ta đến thành phố Phong Bạo, ta đã hẹn con gái ngài ấy đi uống rượu ngay trước mặt ngài ấy mà ngài ấy chẳng hề phàn ứng gì cả, cực kỳ kiên nhẫn, sao lần này lại nóng nảy như vậy? Ta nghĩ là có kế hoạch gì ở đây, nên chúng ta tốt nhất đừng đến gần chiến trường, cứ uống rượu ăn bít tết trên phi thuyền cũng được, thật tốt!"
Khánh Trần cảm thấy Lão Thập Nhất nói đúng, lần tạo phản này đến quá nhanh.
Chỉ mới hơn ba mươi giờ kể từ khi hắn thực hiện kế hoạch ly gián Công tước Phong Bạo mà thôi. Một màn này cứ như được tập luyện từ trước rồi vậy, mọi thứ diễn ra rất vội.
Tất nhiên Khánh Trần có suy đoán của mình, nhưng hắn không muốn nói với những người này.
Có điều, Lão Thập Nhất này thực sự rất dũng cảm, lại còn dám hẹn con gái của Công tước Phong Bạo đi uống rượu ngay trước mặt ngài ấy...
Bolton đột nhiên hỏi:
"Vậy ngươi có hẹn được không?"
Khánh Trần và Hà Kim Thu im lặng quay đầu lại nhìn Bolton, mạch não của hầu tước này rõ ràng là không bình thường.
Giống như việc bạn gái của ngươi nói với ngươi:
"Hôm qua ta nghe được một bài hát, khóc đến tận 12 giờ đêm."
Ngươi hỏi nàng ấy:
"Nàng nghe nhạc gì vậy? Khóc đến đúng 12 giờ sao?"
Đây đều không phải là điều mà người bình thường có thể hỏi ra.
Lúc này, Lão Thập Nhất mới tò mò hỏi:
"Hầu tước Bolton, ban đầu khi ngài ở căn cứ tiền đồn số 9, làm thế nào mà phát hiện trước sẽ có người khổng lồ tấn công vậy, sau đó ngay lập tức điều chỉnh vị trí phi thuyền từ trước?"
Hầu tước Bolton nói:
"Không phải phát hiện, chỉ là một sự điều động theo như thường lệ thôi."