Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 256: Đổi Chỗ




Thiếu niên đưa tay cầm lấy một chiếc là từ không trung, hắn làm theo bản năng mà truyền luồng khí kia vào chiếc lá rụng trong tay.

Luồng khí kia đi theo ngón tay của hắn đi vào trong chiếc lá, theo mỗi gân lá tới từng ngóc ngách của lá.

Bỗng nhiên, chiếc lá khô sun sun kia lại lập tức thẳng băng như kiếm.

Khánh Trần lẳng lặng nhìn chiếc lá trong tay, đây chính là cảm giác siêu thoát khỏi nhân sinh sao?

Rốt cục hắn cũng đạt được.

Bây giờ nên làm cái gì đây? Khánh Trần suy tư.

Đúng, nên đi giết người.

Nếu không giết, kẻ địch sẽ chạy mất.

Nghĩ tới đây, thiếu niên quay người đi về phía rừng cây ở sau núi.

Thời gian đếm ngược 36:00:00.

Trong cấm địa, Tào Nguy chạy bộ về phía bắc.

Hắn nghiêm ngặt duy trì phương hướng của bản thân, cứ cách mười phút lại xác định vị trí của bản thân một lần.

Thế nhưng dựa theo kế hoạch của Tào Nguy, đáng nhẽ sau 5 giờ hắn có thể ra khỏi khu vực biên giới của cấm địa, ra tới vùng hoang dã bên ngoài.

Hiện tại đã qua hơn sáu giờ, hắn vẫn không thấy biên giới cấm địa đâu cả!

Hắn bị nhốt ở chỗ này.

Hắn bị cấm địa nhốt ở nơi này.

Tào Nguy có thể khẳng định hướng đi của hắn tuyệt đối không sai, như vậy thứ đang ngăn cản hắn nhất định là cấm địa này.

Nói chính xác hơn, không phải do sai lầm của cấm địa, mà là cấm địa như muốn cản hắn lại.

Cấm địa khủng bố lại to lớnmuốn giữ mình lại cho thiếu niên kia.

Lúc này, thậm chí Tào Nguy còn nghĩ, thiếu niên kia đang chậm rãi đi theo sau mình, nhưng dù hắn có quay đầu tìm kiếm, lắng nghe cũng không thể nào phát hiện vị trí của đối phương.

Bởi vì hắn chỉ chạy về phía trước, khó mà ngửi được mùi vị đằng sau.

Tào Nguy bỗng nhiên dừng lại, hắn nghiêm mặt quay người tìm kiếm ở phía sau.

Không có tiếng bước chân, cũng không có bóng dáng của thiếu niên kia.

Nhưng rõ ràng hắn cảm nhận được có người đang đi theo mình, chẳng lẽ là quỷ sao? !

Lúc này, mùi máu tươi quen thuộc bị một làn gió thổi tới, Tào Nguy có thể khẳng định được, thiếu niên đã đuổi theo rồi!

Đối phương đang ẩn náu ngay ở đầu hướng gió, giấu ở trong bóng cây nào đó.

Vị trí con mồi và thợ săn đã thay đổi.

Tào Nguy quay người tiếp tục chạy như điên, nhưng hắn vẫn không thể nào thoát khỏi cảm giác bị người khác theo dõi.

Hắn lại dừng lại lần nữa.

"Không phải ngươi đến giết ta sao."

Tào Nguy thở hào hển nói:

"Nếu đã trở thành Kỵ Sĩ, có thực lực, vì sao còn sợ bóng sợ gió? Đây chính là tác phong của Kỵ Sĩ à."

Hắn nóng lòng muốn đánh một trận.

Trận mìn lúc trước đã làm tồn thương nội tạng của Tào Nguy, nếu như được chữa trị kịp thời, dựa vào cơ thể cường tráng của cao thủ cấp C đương nhiên không sao.

Nhưng bây giờ hắn rất mệt mỏi, vết thương không hề chuyển biến tốt, ngược lại đang nặng thêm, đây chính là kết quả thiếu niên kia mong muốn.

Làm cho người ta không nghĩ tới là.

Lúc trước luôn là Tào Nguy dùng chiến thuật sói đi săn, muốn bắt được thiếu niên này.

Lại không nghĩ tới sau khi vị trí hai người trao đổi, chiến thuật mà đối phương sử dụng đều là những thứ mà Tào Nguy từng sử dụng.

Giống như chính hắn đã từng nói, sói là động vật rất cẩn thận, bọn chúng không muốn vì đi săn mà bị thương, càng không muốn cho con mồi bất cứ cơ hội phản công nào.

"Bây giờ mình đã thành con nai bị đuổi giết sao."

Tào Nguy thầm nghĩ.

Điều làm hắn càng kinh ngạc là, thậm chí ngay cả khi thính lực của hắn mạnh mẽ như vậy cũng không thể nghe thấy tiếng bước chân của Khánh Trần.

Nó khiến hắn không thể xác định được vị trí chính xác của đối phương, hắn muốn liều chết đánh một trận cũng không thể.

Trong lúc thở dốc, bỗng Tào Nguy không muốn chạy nữa.

Hắn hô to về phía rừng cây:

"Nếu ngươi không dám đi ra, ta cũng không chạy nữa, hai chúng ta ở chỗ này so xem ai mất kiên nhẫn trước."

Nói xong, hắn thật sự ngồi xuống, điều chỉnh tần suất hô hấp của mình.

Tào Nguy đang đánh cược, cược đối phương không dám yên tâm để cao thủ cấp C như hắn khôi phục thể lực và vết thương!

Hắn lặng yên không tiếng động buông hai cánh tay xuống, nhẹ nhàng cầm bùn đất vào trong tay, nếu như lúc này thiếu niên kia đi ra giết mình, hắn sẽ lập tức phản kích.

Lúc Tào Nguy vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên trong rừng cây có thứ gì đó gào thét xông tới.

Hắn ngửa mặt lật người ra sau, thứ kia xoay tròn trên không trung, xoẹt một tiếng, nó vừa xẹt qua chóp mũi của hắn, cắm vào mặt đất ở phía sau.

Tào Nguy nhìn lại sau lưng mình, nơi đó có một chiếc lá thảng tắp như kiếm, cắm ngập xuống đất ba phần.

Nội tâm hắn còn đang giật mình, Thu Diệp Đao!

Năng lực lấy lá khô thành kiếm này còn rất mới lạ đối với Khánh Trần nhưng trong thế giới này, không ai không biết đến nó.