Cơ thể và tinh thần của Khánh Trần gần như bị hủy diệt.
Không phải hắn không chịu đựng được, mà là hắn đã chịu đựng quá lâu.
Mảnh đất ngoài Bạch Ngân Thành này chẳng còn nguyên vẹn, nơi đâu cũng là hố bom.
Hắn cõng ông chủ Hà, 18 năm đời người đã sắp đến hồi kết.
Nhưng điều kỳ lạ là khi cuộn phim cuộc đời bắt đầu chuyển động, sư phụ lại ngồi ở điểm khởi đầu giấc mộng của mình, nói...Ngươi không chết được.
Trên chiến trường, Khánh Trần từ từ mở mắt ra, xung quanh là ánh sáng màu xanh lam, và có người xuất hiện bên cạnh hắn...Trịnh Viễn Đông.
Ông chủ Trịnh cầm Chân Thị Chi Nhãn màu đen, toàn thân toát ra khí thế sắc bén tựa như thanh đao ra khỏi vỏ.
Thì ra, trước khi ông chủ Hà xuyên không đã đưa Chân Thị Chi Nhãn màu đen cho ông chủ Trịnh, để ông chủ Trịnh chuyển giao cho Khánh Trần.
Tường băng ngưng tụ liên tục trên đỉnh đầu bọn họ, ông chủ Trịnh đứng bất động tại chỗ, chặn lại toàn bộ hỏa lực tấn công về phía này.
Ông chủ Trịnh quay đầu nhìn Hà Kim Thu trên lưng Khánh Trần.
Nhưng không biết vì sao, Khánh Trần chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt phức tạp và bi thương như vậy, chỉ nhìn một giây mà như đã trôi qua cả vạn năm.
Trong một vạn năm ấy, vật đổi sao dời, bãi bể hóa nương dâu, núi cao thành bình địa, chim bay biệt tăm tích.
Đột nhiên.
“Ông chủ!”
Có người kích động hô to:
“Skin giới hạn của ngươi trông thảm thế!”
Khánh Trần cúi xuống thì thấy Zard từ dưới nền đất thò đầu ra.
Zard nhìn toàn thân Khánh Trần cắm đầy mảnh đạn, phần bụng còn chảy máu ồ ạt, tuy có vẻ thê thảm nhưng hắn lại cảm thấy khá ngầu…
Khánh Trần rặn cười:
“Sao các ngươi lại tới đây?”
Zard nói:
“Bọn ta thử dùng mật thược chi môn mấy trăm lần, mãi mới mở được cửa ở trong Bạch Ngân Thành, kết quả các ngươi đã đánh nhau rồi.”
Trịnh Viễn Đông nói với giọng nghiêm túc:
“Giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm, có lẽ đối phương có lẽ sắp phóng toàn bộ hỏa lực về phía này rồi.”
…
Trước đó, trong tập đoàn quân của Bạch Ngân Thành, lão Ngũ đứng trong xe chỉ huy lạnh lùng nhìn mô hình 3D, nơi ấy bị khói thuốc súng bao phủ, hoàn toàn không thấy rõ Khánh Trần rốt cuộc còn sống hay đã chết.
Nhưng không sao, sau khi bắn một cơ số đạn, Khánh Trần chắc chắn sẽ phải chết.
Song bây giờ con ngươi của lão Ngũ bỗng co lại.
Hắn nhìn thấy ở rìa trận địa pháo, đột nhiên có một bức tường băng ngưng tụ nhanh chóng, thành một chiếc lồng băng màu xanh lam giữa màn khói.
Oành một tiếng, quả lựu pháo vốn nên rơi lên người Khánh Trần lại đâm trúng tường băng và phát nổ, tạo thành một lỗ thủng lớn.
Nhưng trong bức tường băng ấy lại có lớp băng khác.
Hơn nữa, lại có một lớp băng mới phủ lên hai bức tường này như vô tận, nối liền không dứt.
Chỉ trong giây lát, tường băng bên ngoài lại ngưng tụ, tức khắc lỗ thủng được bịt kín.
Không một ai biết bức tường băng kia được hình thành bằng cách nào, và tại sao nó lại cứng rắn đến mức ngăn cản được hỏa lực.
Khi những bức tường băng cực lớn xuất hiện, cả tập đoàn quân Bạch Ngân Thành hoảng sợ.
Bọn họ cảm thấy đáng lẽ không còn ai sống sót trong trận địa này mới phải, bọn họ dùng xới tung khu vực này lên bằng hỏa lực cơ giới chẳng qua là để lão Ngũ trút giận mà thôi.
Nhưng trong chiến trường này vẫn còn người sống!
Và giờ lão Ngũ biết chắc Joker đang ở đây!
Hắn hô to:
“Tất cả bộ đội pháo binh nghe lệnh, điều chỉnh họng pháo, tập trung tấn công bức tường băng kia.”
Trên mặt trận, pháo binh nhanh chóng điều chỉnh tham số, quỹ đạo cơ động của họng pháo thay đổi, tất cả nhắm ngay mục tiêu.
Chỉ trong nháy mắt, đạn pháo đùng đoàng bay ra ngoài. Trong lịch sử chiến tranh của nhân loại, hiếm có tình huống có hơn trăm khẩu pháo tự hành đồng thời nã vào cùng một phương vị, phương thức tấn công chứa đầy thù hận bất chấp tất cả này phải nói là cực kỳ độc địa.
Hơn trăm quả đạn pháo bắn trúng tường băng, tầng tầng lớp lớp tường băng tan rã, vỡ nát thành bột mịn.
Trong khói lửa, bức tường băng bắt mắt sừng sững giữa chiến trường giống như bia ngắm, hấp dẫn toàn bộ hỏa lực.
Sau khi quả pháo thứ 12 rơi xuống, tổng cộng ba lớp tường băng đều tiêu tan.
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, chỉ chốc lát sau lại có hơn trăm quả đạn pháo nữa trút xuống như mưa.
Lão Ngũ không nói gì nữa, hắn yên lặng chờ khói tản đi, hắn muốn nhìn xem trong hố bom khổng lồ kia có hài cốt của Joker không.
Có lẽ sẽ chẳng thấy được cái gì đâu, trước sự tấn công bằng hỏa lực mãnh liệt như vậy, đối phương nát thành bột phấn rồi cũng nên.
Khói thuốc súng bị gió thổi tan, lão Ngũ nhìn mô hình 3D mà vệ tinh truyền đến thì sững người.
Hố bom cháy đen như thiên thạch rơi xuống...Nhưng dưới cái hố đen sì ấy lại có một đường hầm vừa đủ cho hai người đi qua!
Lão Ngũ sửng sốt, chuyện gì thế này, tại sao đột nhiên lại có một đường hầm xuất hiện dưới hố bom?
Ai đào, đào khi nào?!