“Ta đã là thành viên của Hội Phụ Huynh rồi, hôm qua vừa mới thành Người Nhà của Nhà Vàng.”
“Nhưng ngươi không ủng hộ Hội Phụ Huynh, ngươi vẫn tỏ ra lạnh nhạt với họ.”
Nhện Đen nói nghiêm túc:
“Nhưng ta tán thành ngươi, vậy là đủ rồi.”
“Hiểu rồi.”
Khánh Trần gật đầu:
“Ngày mai mọi người tỉnh dậy thì ta sẽ bắt đầu giải quyết chuyện này, hắn muốn chơi trò này với ta thì ta chơi với hắn luôn. Hắn còn cất giấu át chủ bài ta không biết, nhưng trong tay ta cũng có lá bài tẩy hắn không rành, ta sẽ cho hắn một món quà bất ngờ, để sự cố gắng mấy trăm năm qua của hắn biến thành công cốc.”
…
Trời sáng, lửa trại tắt, chỉ để lại một đống muội than màu trắng, thỉnh thoảng vẫn còn khói trắng bốc lên.
Mọi người lồm cồm bò dậy, cười bạn bè làm trò còn bò đến đau cả đầu.
Lúc này, Khánh Trần nhìn họ, lớn tiếng nói:
“Cuộc vui cuối cùng đã qua, ta muốn hỏi các ngươi, đã sẵn sàng chiến đấu chưa?”
Mọi người dần yên tĩnh lại, người nào người nấy cũng nhìn về phía Khánh Trần với ánh mắt nghiêm túc.
Khánh Trần lại hỏi:
“Ta hỏi các ngươi, đã sẵn sàng sống mái với kẻ địch chưa?”
“Sẵn sàng rồi!”
“Đi thôi, chúng ta trở lại đại lục phía Đông giải quyết những mối họa ngầm kia.”
Khánh Trần nói.
Sau đó, Khánh Kỵ mở ám ảnh chi môn, Trần Chước Cừ và những người khác cũng mở mật thược chi môn.
Khánh Trần đi trước, đằng sau cánh cửa là thành phố số 10, đại bản doanh của Hội Phụ Huynh.
Ngay khi hắn bước vào, hệ thống phòng ngự bão kim loại ở thành phố số 10 và 5 thành phố của Khánh thị ở Tây Nam đồng loạt được bật lên, từ hôm nay trở đi những nơi này chỉ được phép đi vào, không được ra.
Rồi nhị đương gia cũng dẫn theo tộc người khổng lồ chui vào mật thược chi môn.
Khánh Trần nhìn La Vạn Nhai...
“Sau khi phong tỏa thì điều tra toàn thành phố, lấy 631 người khổng lồ có tâm linh cảm ứng làm trung tâm, thiết lập 631 điểm kiểm tra, trong vòng 3 ngày phải sàng lọc thành phố số 10 hết một lượt cho ta!”
Người Xem Mệnh là khắc tinh của Khôi Lỗi Sư?
Không, là người khổng lồ mới đúng.
Khánh Trần kiên quyết thu dụng Hắc Diệp Nguyên là vì thế, đây là món quà hắn chuẩn bị cho Tông Thừa.
…
Trở lại thành phố số 10, Khánh Trần thậm chí có cảm giác bầu mỗi một chút không khí mình hô hấp ở đây đều thân thiết lạ thường...Không khí ở đại lục phía Tây cũng không ngọt bằng nơi này.
Nhện Đen đi theo hắn bước ra từ ám ảnh chi môn, đây là lần đầu tiên nàng thoát ra khỏi bóng ma của vương quốc Roosevelt, bỗng có cảm giác tự do, như thình lình thoát ly gia đình dồn nén ngột ngạt, đến với thế giới tự do.
Nàng nhỏ giọng:
“Ta có thể đi dạo ngắm nhìn xung quanh không?”
“Muốn nhìn cái gì?”
Khánh Trần tò mò.
Nhện Đen nói thẳng:
“Muốn nhìn xem thành phố do ngươi quản lý dân chúng có được an cư lạc nghiệp không, chỉ khi nhìn thấy vẻ tươi cười của người dân ta mới có thể đánh giá ngươi rốt cuộc là người như thế nào.”
Đột nhiên Khánh Trần hỏi ngược lại:
“Thật ra ngươi còn có rất nhiều tai mắt ở Phong Bạo Thành đúng không, ngươi còn nắm giữ một mạng lưới tình báo hoàn thiện, ngươi muốn lựa chọn một chủ nhân thích hợp cho nó? Vậy thì đi xem đi, ngươi sẽ có được câu trả lời mà ngươi muốn.”
Nhện Đen đội mũ lên che giấu mái tóc vàng của mình, sau đó xoay người đi vào thành phố.
Vương đình Hắc Diệp Nguyên dần dần trống trải, sau khi được Khánh Trần đồng ý, tất cả người khổng lồ đều muốn đến đại lục phía Đông tham quan...Họ chưa đến thành phố nhân loại bao giờ đâu.
Không, có người khổng lồ vào thành phố của con người rồi, chẳng qua họ bị vương quốc Roosevelt bắt đi.
Hiện tại, Hội Phụ Huynh và người khổng lồ rời đi, kể từ đó những Người Phán Quyết trên tàu Phong Bạo không thể nguyền rủa thành công nữa.
Họ hài lòng đặt ma dược xuống, lau mồ hôi.
Mấy người họ bận rộn từ chạng vạng ngày hôm qua đến tận sáng nay, không ngủ không nghỉ suốt 13 tiếng đồng hồ, giành giật từng giây sử dụng phép thuật hắc ám, trung bình mỗi người nguyền rủa thành công 46 người, gần như đạt đến cực hạn của họ.
Trong phòng tối, ma dược đắt tiền được đưa vào hết chuyến này đến chuyến khác, sau đó hóa thành tro dưới sự phù phép của họ.
Nhưng hết thảy đều đáng giá.
Công tước Phong Bạo bước vào phòng, hắn nhìn nhóm Người Phán Quyết:
“Thế nào rồi?”
Một Người Phán Quyết lớn tuổi cười nói:
“Công tước đại nhân, may mắn không làm nhục mệnh, bọn ta nguyền rủa thành công tổng cộng 4701 người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì giờ này họ đã chết cả rồi.”
Công tước Phong Bạo gật đầu tỏ vẻ hài lòng:
“Tốt lắm, hiện nay chúng ta đã khiến Hội Phụ Huynh tổn thất nghiêm trọng, gần như giết hơn nửa thành viên tinh nhuệ của họ, chắc hẳn đã làm giảm nhuệ khí của Joker, khiến hắn hiểu trên đời này không phải hắn cứ thích làm gì thì làm là được. Các ngươi đi ăn đi, nhà ăn đã chuẩn bị những món mỹ vị, nghỉ ngơi cho khỏe, đến khi tỉnh dậy chúng ta cũng đến trung tâm Vương thành rồi. Tiếp theo các ngươi sẽ được đích thân quốc vương khen thưởng.”
Ý cười hiện lên trên mặt công tước Phong Bạo, chuyện này thuận lợi hơn những gì hắn nghĩ.