Giống như một đề bài đúng sai đơn giản.
Alice ở cách vách nghe thấy tiếng động, hiếu kỳ bước đến trước cửa phòng huấn luyện:
"Chắc là ngươi vừa trở về đúng không?"
"Ừ."
Khánh Trần gật đầu.
"Không cần nghỉ ngơi một chút sao?"
Alice hỏi.
Khánh Trần cười nói:
"Phiền huấn luyện viên Sorel dẫn ta chơi Wingsuit Flying sáng sớm. Trước tiên thực hiện ở trên không, sau đó sẽ thực hiện ở tầng trời thấp."
"Hả?"
Alice sửng sốt:
"Nhưng mà hiện giờ số lần nhảy dù của ngươi chỉ vừa đến 25 lần, bình thường phải nhảy dù đến 200 lần mới được. Ngươi vẫn chưa có kinh nghiệm nhảy dù ở tầng trời thấp, không ứng phó được với luồng khí hỗn loạn ở tầng trời thấp. Thật ra mở dù trong Wingsuit Flying là rất nguy hiểm, bởi vì cao độ của ngươi quá thấp, tốc độ quá nhanh nên ta kiến nghị ngươi nhảy thêm 100 lần nữa, sau đó lại tới khiêu chiến Wingsuit Flying."
"Không cần."
Khánh Trần cười nói:
"Ta biết các ngươi phải chịu trách nhiệm với tính mạng của ta, nhưng ta kiên trì muốn bắt đầu huấn luyện Wingsuit Flying từ sáng sớm, mỗi ngày ba lần. Ta sẽ điều thêm một chiếc máy bay trực thăng đến đây, cả một đội ngũ chuyên nghiệp để giữ gìn, bảo dưỡng, thêm dầu cho máy bay trực thăng. Cái ta cần chính là huấn luyện viên Sorel theo ta suốt cả hành trình, vạch ra sai lầm của ta. Vì thế ta có thể ra giá gấp đôi."
Khánh Trần nói tiếp:
"Hơn nữa đội phục vụ ta cũng sẽ ký hợp đồng bảo mật. Cho dù ta bất cẩn rơi chết cũng sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của trụ sở huấn luyện và huấn luyện viên."
Alice bỗng nhiên ý thức được, đối với Khánh Trần mà nói thì Wingsuit Flying cũng không phải là một sở thích nghiệp dư.
Nàng suy nghĩ rất lâu, sau đó nói:
"Có thể, nhưng không cần ra giá gấp đôi. Chúng ta chuyên nghiệp."
"Vậy thì tốt quá."
Khánh Trần cười nói:
"Nếu sau khi sau khi huấn luyện kết thúc, máy bay trực thăng không rơi vỡ thì ta có thể tặng nó cho các ngươi."
Alice cảm thấy bản thân càng ngày càng không hiểu được vị tỷ phú bí ẩn này.
Lúc đầu khi nhìn thấy Khánh Trần, nàng chỉ cho rằng hắn là Hoa kiều đến từ Birmingham, có tiền, thích thể thao mạo hiểm.
Nhưng lần trước khi nhìn thấy Khánh Trần được đoàn xe đón đi, lại trở về với vô số vết thương thì nàng đã ý thức được sự khác biệt.
Những chiếc xe hơi màu đen mà Alice nhìn thấy, cửa sổ xe của mỗi chiếc đều dày năm phân, còn là chiếc xe chống đạn. Nàng tìm kiếm hồi lâu trên mạng, cuối cùng vẫn tìm được tin tức của chiếc xe đó ở trên diễn đàn: Maybach Pullman phiên bản chống đạn.
Nàng không tìm được giá cả, nhưng năm 2023 cả thế giới chỉ giới hạn mười lăm chiếc, tất cả đều nằm trong đoàn xe đó.
Đến lúc này thì giá của một chiếc xe đã không còn quan trọng nữa.
Đây là tượng trưng cho thân phận và địa vị.
Bây giờ một người có tiền như thế lại tìm đường chết dưới tình huống chưa quen thuộc Wingsuit Flying, nàng không nghĩ ra lý do.
Đang lúc nói chuyện, trên bầu trời của trụ sở huấn luyện đã vang lên tiếng ù ù của cánh quạt máy bay trực thăng, luồng khí khổng lồ cuốn sạch tuyết đọng trên núi.
…
Nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, Sorel giật mình, chạy ra bên ngoài, nhìn thấy Airbus H225 siêu Mỹ đang xoay quanh trên bầu trời, kích động rống to:
“Không ngờ loại máy bay trực thăng này sẽ đến căn cứ huấn luyện của chúng ta! Alice, họ là ai, là học viên mới của chúng ta sao?”
Chỉ tính riêng số tiền dùng để chế tạo chiếc máy bay trực thăngnày đã lên đến 2700 vạn đô la, có thể chở hai mươi bốn hành khách.
Nhưng mà vào lúc này, máy bay trực thăng thả dây thừng xuống, lại thành hai mươi thành viên của Hội Phụ Huynh được võ trang đầy đủ theo dây thừng nhanh chóng rơi xuống, cũng nhanh chóng hoàn thành việc bố phòng và canh gác cả căn cứ huấn luyện.
Sorel choáng váng giơ tay làm ra tư thế đầu hàng:
“Nè nè, đây là căn cứ huấn luyện dân dụng, các ngươi là ai? Hải quân lục chiến đội? CIA?”
Nhưng mà các thành viên Hội Phụ Huynh chỉ liếc nhìn hắn, lại đi lướt qua người hắn.
Họ đi đến trước mặt Khánh Trần, Tiểu Ngũ treo súng tự động trước ngực cười nói:
“Phụ Huynh, chúng ta đến rồi.”
Khánh Trần có chút bất đắc dĩ:
“Không cần làm lớn như thế, lên núi cắm cọc ngầm trước đi, có lẽ sẽ có khách đến.”
“Đã biết, chúng ta mang theo trang phục ngụy trang màu trắng, còn có dẫn theo hai tay súng bắn tỉa.”
Tiểu Ngũ nói:
“Lần này nếu có người dám đến quấy rầy ngươi, chắc chắn sẽ không tốt lành gì.”
Alice và Sorel ngơ ngẩn nhìn mấy người kia mặc áo ngụy trang màu trắng biến mất trong núi rừng, đồng thời, di động của họ cũng mất tín hiệu.
Khánh Trần nghiêm túc nói:
“Rất xin lỗi, nhưng huấn luyện tiếp theo rất quan trọng đối với ta, phiền mọi người cũng cần nghiêm túc lên. Nếu sau này có cơ hội, ta sẽ giải thích cho các ngươi tất cả những gì đang diễn ra ngày hôm nay.”
Sorel chết lặng gật đầu.
Hừng đông.
Trong tiếng động ầm ầm, hai chiếc máy bay trực thăng bay lên trời, từ từ đi đến khu vực thích hợp cho việc nhảy dù nhất.
Dưới chân là núi non Alps đầy tuyết đọng, lớp tuyết dày đã bị ánh mắt trời hòa tan, sau đó lại kết thành một lớp băng cực dày.