Một tiểu thư giàu có như vậy lại bị giết ở thế giới trong.
Người bình thường cảm thấy sợ hãi nhưng những người này lại cho rằng đó là kích thích.
Đó là một thế giới có thể kích thích adrenalin của mọi người!
Lúc này, Khánh Trần gặp lại Nam Canh Thần.
Đối phương đi lại gần hắn sau đó dương dương đắc ý nói:
"Trần ca, tất cả họ đều đến vì Lưu Đức Trụ, chỉ sợ họ không ngờ người thật sự có quyền lực căn bản không ở trong cái lớp đó mà ở lớp bên cạnh!"
Sắc mặt Nam Canh Thần vô cùng hưng phấn, loại cảm giác tất cả mọi người không biết chỉ có ta biết thật là khó nói thành lời.
Khánh Trần nhìn hắn một cái:
"Đừng đắc ý vội, rất nguy hiểm."
"Trần ca yên tâm, ta sẽ không tiết lộ bí mật!"
Nam Canh Thần lại liếc mắt nhìn vào trong lớp 11 ban 4, tự nhủ mình mới là người ôm được bắp đùi a.
Lúc hắn quay lại lớp học của mình, Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân trong phòng học bỗng quay đầu cười với Khánh Trần:
"Xin chào bạn học, sau này chúng ta sẽ có nhiều thời gian tiếp xúc với nhau hơn."
Khánh Trần có chút ngoài ý muốn:
"Sao hai người lại ở lớp này?"
Hồ Tiểu Ngưu cười:
"Chắc ngươi cũng nhìn tình trạng lớp bên rồi, bên đó đông người quá, đêm hôm qua hai chúng ta đã xin phép đổi sang lớp các ngươi. Ngươi cũng biết chúng ta là người du hành, bản thân cũng vì Lưu Đức Trụ mà tới. Nhưng bây giờ có quá nhiều người vây quanh hắn, chúng ta ở bên kia cũng không làm được gì, không bằng bỏ ý nghĩ muốn nhờ vào người khác, tự mình tìm cách xoay sở còn hơn."
Hồ Tiểu Ngưu nói rất thản nhiên, cũng rất thẳng thắn.
Họ đã làm quen được với Lưu Đức Trụ, cũng từng giao dịch với nhau, từng để lại ấn tượng với người lãnh đạo phía sau Lưu Đức Trụ, có những thứ này là đủ rồi.
Lúc này, việc hắn muốn làm không phải là tiếp cận Lưu Đức Trụ mà đề cao giá trị bản thân, chỉ như vậy hắn mới có tư cách để giao dịch tiếp.
Hồ Tiểu Ngưu từng suy đoán thông qua hành vi và logic của người phía sau màn, đối phương vừa khiêm tốn lại cẩn thận, vừa cơ trí tỉnh táo lại quyết đoán.
Loại người này chắc chắn sẽ chướng mắt đám thiếu gia ăn chơi kia.
Nếu hắn chơi cùng đám thiếu gia nhà giàu mới nổi, chỉ sợ ngược lại sẽ mất đi giá trị trong mắt người sau màn.
Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân nguyện ý quên đi gia thế của mình, kết bạn với các bạn học, hoà mình với họ, nhưng bọn hắn cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Lúc này, Trương Thiên Chân bổ sung thêm:
"Với lại, lớp bên cạnh cũng quá chật..."
Sắc mặt Nam Canh Thần vô cùng cổ quái, hắn thầm tự nhủ, các ngươi làm chuyện này mà có thể đi đến gần người sau màn hơn...thật là trâu bò.
Hai người đang dọn dẹp bàn của mình, là hai cái bàn lúc trước Vương Vân và Bạch Uyển Nhi từng ngồi, không cần chuyển bàn mới tới.
Cuối cùng bốn cái bàn theo thứ tự là Nam Canh Thần, Khánh Trần, Trương Thiên Chân, Hồ Tiểu Ngưu xếp thành một hàng.
Nam Canh Thần bỗng nhiên có cảm giác: Chẳng lẽ họ nhằm vào Khánh Trần và mình, họ phát hiện ra gì rồi sao?
Sau một lúc, giáo viên chủ nhiệm Điền Hải Long đi vào lớp. Phía sau hắn còn đi theo một cô gái có dáng người cực cao gầy, hai tay đối phương nhét trong túi áo hoodie, sắc mặt rất bình tĩnh.
Trước khi vào cửa đối phương đội mũ nhưng sau khi tiến vào thì đã bỏ xuống, một bộ tóc dài vừa đen vừa mượt rũ xuống sau lưng.
Trên mặt trái xoan tiêu chuẩn kia ẩn giấu một loại khí thế bí ẩn.
Điền Hải Long đứng trên bục giảng nói:
"Các bạn học, đây là học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta. Vị bạn học này tên là..."
Thầy giáo vẫn đang giới thiệu trên bục, ở phía dưới, khuôn mặt Khánh Trần không thay đổi đánh giá cô gái kia, thầy giáo nói gì hắn cũng không để ý, vì hắn đã từng gặp cô gái này.
Đây là người đã từng giúp hắn giải quyết tên côn đồ trên núi Lão Quân.
Khánh Trần đang nhớ lại mọi chuyện xảy ra ở bãi đậu xe đêm hôm đó, hắn đang so sánh khuôn mặt cô gái trong ký ức với cô gái trên bục.
Hắn thậm chí vẫn còn nhớ, lúc đó cô gái này đã giơ lên bàn tay, dùng trọng lực đè xuống tên côn đồ làm hắn phải quỳ xuống, sắc mặt dưới mũ trùm trong bóng tối đêm hôm ấy cũng bình tĩnh như bây giờ.
Nhưng lúc Khánh Trần đang quan sát, ánh mắt của cô gái kia cũng quét qua Khánh Trần.
Ánh mắt cô gái lướt qua người Khánh Trần, rơi vào trên người Trương Thiên Chân, sau đó rất nhanh lại quay sang nhìn Khánh Trần.
Trong ánh mắt có một chút nghi hoặc.
Nàng chăm chú đánh giá.
Thay vì nói dò xét còn không bằng nói là quan sát kĩ từng chi tiết một.
Cho đến khi Điền Hải Long nói:
"Xin mời bạn học mới tự giới thiệu một chút về bản thân."
Cô gái kia nhìn về phía Khánh Trần nói:
"Mọi người có thể gọi ta là Ương Ương, cảm ơn."
Khánh Trần phát hiện hai người Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân đều kinh ngạc nhìn cô gái kia, hắn quay đầu hỏi:
"Các ngươi quen biết sao?"