anhbin82: Dạ, đầu tháng 7 sẽ có sự kiện bạo chương. Cám ơn bạn đã ủng hộ ạ. ^^
---
Mọi người trong lớp học nháo nhào lên, không ai quan tâm việc kiểm tra sức khoẻ này để làm gì, chỉ cần không phải học nữa mọi người đều rất vui.
Ương Ương thừa cơ hội này nhỏ giọng nói với Khánh Trần:
"Chắc chuyện này là vì tìm ngươi đấy, những thứ còn sót lại trong vụ đó cũng chỉ có vết máu ngươi lưu lại trên núi Lão Quân thôi. Không cần cầu may, ta đề nghị ngươi nên kiếm cớ trốn trước đi."
Trừ Khánh Trần, những người khác đương nhiên cũng để lại vết máu.
Nhưng những những người để lại vết máu kia hoặc là chết rồi, hoặc bị Côn Luân tìm được.
Những lời Ương Ương nói có nghĩa, vết máu mà Côn Luân tìm được, chỉ có vết máu của Khánh Trần là không biết của ai.
Khánh Trần kinh ngạc nhìn đối phương, hắn không ngờ đối phương sẽ khuyên mình trốn.
Hắn nghĩ một lúc rồi kiên trì nói:
"Bạn học, ngươi nhận nhầm người thật rồi."
Tiếng chuông tan học vang lên, Khánh Trần vỗ bả vai Nam Canh Thần, hai người cùng đi về phía hội trường ở tầng dưới.
Không có chút lo lắng nào, cũng không có chút do dự nào.
Lần này đến phiên Ương Ương kinh ngạc, nàng nhìn bóng lưng Khánh Trần rồi nghĩ, chẳng lẽ nàng nhận nhầm người thật? Nếu không thì vì sao thiếu niên này lại không lo gì cả?
Hoặc là nói, thiếu niên này đã có thủ đoạn để không bị phát hiện ra?
....
Hồ Tiểu Ngưu nhìn thoáng qua bóng lưng Khánh Trần, sau đó nhìn về phía Ương Ương:
"Hắn có vấn đề gì sao?"
Ương Ương nhìn hắn một cái:
"Chuyện này ngươi không cần biết, chú ý đừng chọc hắn là được."
Hai người Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân ngạc nhiên nhìn nhau. Có phải họ đã bỏ qua chuyện gì vô cùng quan trọng?
Vì sao Ương Ương lại nhắc nhở họ không được động vào Khánh Trần, chẳng lẽ hắn cũng là một tên yêu nghiệt?
Họ nhìn về phía Ương Ương, nhưng cô nàng cũng không định giải thích cho họ.
Trên thực tế, trong đêm hôm đó, từ khi khách sạn bốc cháy, Ương Ương đã chạy tới hiện trường.
Khi đó nàng đợi thời cơ giết đám côn đồ, nhưng còn chưa kịp ra tay đã có một thiếu niên đi ra từ phía sau.
Ương Ương tận mắt thấy Khánh Trần mặt không thay đổi, dùng dao găm chuẩn xác đâm vào lá lách từ phía sau một tên.
Còn có, kỹ thuật bắn súng của đối phương cũng rất kỳ quái. Tõ ràng ngay cả tư thế cầm súng của thiếu niên này cũng không đúng tiêu chuẩn, phát súng đầu tiên cũng bắn trượt, nhưng phát súng thứ hai lại có thể bắn trúng mục tiêu!
Máu đỏ, súng ống, thiếu niên.
Giống như là một bức họa hoàn mỹ.
Một phút này, nàng phát hiện thiếu niên không có chút vội vàng hay bối rối nào. Trong tình huống như vậy, đối phương lại có thể loại bỏ tất cả những biểu cảm của con người, trở thành một cỗ máy giết người lạnh băng.
Sau đó, nàng lại nhìn thấy bộ máy giết người kia, bộc phát dũng khí và sát khí vô cùng kinh khủng.
Loại cảm giác này rất kì quái, đến nỗi nàng đứng ngẩn người đằng sau thiếu niên, lặng yên thưởng thức nghệ thuật giết người mà quên mất ra tay.
Ương Ương nhớ lại, thật ra trước kia nàng từng bị ép phải giết người khi đi ngang qua Ấn Độ Dương, lúc cướp biển đến, nếu nàng không giết người, người bị giết sẽ là nàng.
Với lại, nếu nàng bị bắt làm tù binh, những gì đối phương làm còn tàn nhẫn hơn so với giết người nhiều.
Từ đó về sau, nàng cũng không tiếp tục giết người, chỉ đập vụn đầu gối của bọn côn đồ ở trong bãi đậu xe mà thôi.
Nhưng Khánh Trần khác nàng, đêm đó Khánh Trần là thợ săn, chủ động tìm kiếm con mồi của mình.
Nàng nhớ lại những dấu chân máu trên mặt đất, nhớ lại sự mạnh mẽ và lạnh lùng trong đêm hôm đó của đối phương.
Ấn tượng đầu tiên của Ương Ương chính là: Thiếu niên này rất nguy hiểm.
Cho nên Ương Ương mới nhắc nhở Hồ Tiểu Ngưu không nên trêu chọc loại người nguy hiểm như thế này.
Lúc xuống tầng, Nam Canh Thần nhỏ giọng thầm thì bên cạnh Khánh Trần:
"Trần ca, ta đã thấy tranh phác hoạ của học sinh chuyển trường kia. Có phải nàng ta đã phát hiện ra thân phận của ngươi? Lúc đó nàng ở đâu, sao ta chưa từng gặp bao giờ."
Khánh Trần liếc mắt nhìn hắn:
"Sau này sẽ nói ngươi biết."
"Được thôi.”
Nam Canh Thần gật gật đầu:
"Trần ca, ngươi có thể đưa cho ta bức phác hoạ kia không. Ta sẽ mang về nhà lồng khung làm kỉ niệm. Tay nghề vẽ tranh của cô nàng này thật tốt, lúc ta xem bức phác hoạ kia, lập tức nhớ lại chuyện đêm hôm đó."
Khánh Trần bất đắc dĩ nói:
"Có muốn đốt thêm chút hương cho ta không?"
"Khụ khụ, ta không có ý đó.”
Nam Canh Thần nói:
"Lại nói, Trần ca, ta cảm thấy cô nàng kia rất xinh đẹp, có phải nàng có ý đối với ngươi nên mới ngồi cạnh ngươi không? Hai ngươi...."
Sau khi nghe hắn nói, Khánh Trần quay sang chăm chú nhìn đối phương:
"Nói xấu sau lưng một cô nàng không phải là một thói quen tốt."
"Biết rồi.”
Nam Canh Thần khiêm tốn nhận sai:
"Nhưng mà Trần ca, ngươi bị lấy máu xét nghiệm có sao không? Thật xin lỗi, là ta làm liên lụy đến ngươi."
"Đây không phải là chuyện liên lụy hay không."