Bởi vì Ương Ương đã nói nếu Khánh Trần ở đây, hắn nhất định cũng sẽ tin tưởng nàng.
Những robot chiến đấu lao xuống mặt đất như một bầy châu chấu, nhưng Ương Ương đã bay đến phía trên phi thuyền phù không nhanh hơn chúng một bước.
Nhưng nàng lại vút lên đứng yên giữa không trung, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn đoàn robot lao tới, thẳng thừng lao thẳng về phía trước để đón đầu những robot chiến đấu đang sà xuống.
Khi hai bên gặp nhau, trường lực xung quanh cơ thể của Ương Ương được mở ra hoàn toàn, véc tơ bay của robot chiến đấu ở hàng trước đột nhiên thay đổi, dòng nước lũ hoàn chỉnh khi đến chỗ nàng đã bị chia thành hai và bay ngược tán loạn về hai bên.
Giống như một trận lũ lớn trút xuống, một tảng đá ngầm cứng rắn chống lại tất cả bùn cát, nước sông, sự sống và cái chết!
Sau đó, những robot chiến đấu muốn vượt qua Ương Ương để phá hủy phi thuyền phù không trên mặt đất, nhưng lại thấy đôi tay đang dang rộng của nàng lại giơ lên, những robot chiến đấu vốn định vòng qua đã bị nàng kéo lại!
Ương Ương dùng tay không đánh từng con robot chiến đấu, trong tay nàng không hề có vũ khí nhưng lại giống như nàng đang đeo một chiếc găng tay đấm bốc trong suốt dài ba mét.
Bay lên không trung ba mét nàng lại tung ra một cú đấm, dưới tác động của trường lực vô hình, nàng đập tan những robot chiến đấu thành từng mảnh.
Nàng từng nói với Khánh Trần rằng khi đối mặt với người siêu việt, bởi vì người siêu việt có một trường lực sinh mệnh để chống lại trường lực của nàng nên nàng không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của người đã thức tỉnh trường lực trong trận chiến.
Nhưng khi chạm mặt với robot thì khác, thật ra 12.000 con robot chiến đấu chẳng khác 12.0000 viên đá cùng trọng lượng là bao.
Dáng hình Ương Ương dịch chuyển uốn lượn nhanh nhẹn trong các robot chiến đấu, không có một con robot chiến đấu nào có thể chịu nỗi một cú đấm của nàng, chỉ cần là nơi trường lực vô hình chạm đến thì các robot chiến đấu lập tức vỡ vụn thành từng linh kiện nát bét như mưa rơi xuống mặt đất.
Một người chọi với 12.000 robot chiến đấu, cảnh tượng trận chiến kinh điển này thật khiến người ta suốt đời khó quên.
Khánh Nhất và những người khác đứng bàng hoàng một chỗ và thậm chí quên mất họ phải làm gì, nói cách khác họ vốn dĩ không thể làm gì cả.
Chỉ trong năm phút, Ương Ương đã phá hủy 720 robot chiến đấu, không một robot chiến đấu nào có thể phá vỡ trường lực của nàng!
Một robot chiến đấu bắn đạn đạo cỡ nhỏ vào nàng, nhưng khi đạn đạo tiến về phía nàng thì lại giống như hai cục nam châm cùng cực, tạo ra một lực đẩy không bao giờ có thể lại gần!
Tống Niểu Niểu vội vàng phân tích:
“Tốc độ tấn công của Ương Ương đang dần chậm lại, hơn nữa mức độ hủy diệt của robot chiến đấu vẫn chưa bị phá hủy hoàn toàn mà trở thành hạt nhân động lực chỉ có thể tạm thời tiêu diệt chúng trước tiên.”
Khánh Nhất cẩn thận quan sát, và thấy rằng những gì Tống Niểu Niểu nói là đúng, tốc độ của Ương Ương cũng đang dần giảm xuống.
Dù sao Ương Ương cũng không phải là Bán Thần, sức mạnh cấp A vẫn còn quá nhỏ để chiến đấu trực diện, cho dù nàng đang chiến đấu với 2000 viên đá thì cũng không thể nhấc chúng lên trời bằng một hơi thở.
"Chúng ta không giúp được nàng."
Khánh Nhất bình tĩnh nói.
"Bầy rô bốt chiến đấu vẫn còn quá lớn."
Hắn rất biết ơn vì Ương Ương đã đến, nhưng như thế vẫn chưa đủ.
"Mau nhìn đi, phía Kiếm Môn quan!"
Một tên đặc công lớn tiếng nói.
Khánh Nhất quay đầu lại thì thấy hơn 300 chiếc phi thuyền phù không đang nhanh chóng lao gần.
Là Khánh Khôn, hắn không hề dẫn đội quân Khánh Thị rút lui mà đã xông vào theo ngay sau khi Ương Ương trở lại chiến trường.
Trong cuộc chiến này, không ai thiếu những người bạn đồng hành.
Khánh Nhất hỏi qua bộ đàm:
"Tư lệnh Khánh Khôn, ngươi có biết bản thân đang làm gì không? Nhanh chóng rút lui, ta sắp kích nổ Tham Lam! Nhắc lại, đội của ngươi phải rút lui ngay bây giờ!"
Tiếng cười của Khánh Khôn truyền đến từ bộ đàm:
"Ta cùng cấp bậc với ngươi, chẳng qua ngươi có cấp bậc bảo mật cao hơn, không đến lượt ngươi ra lệnh cho lão tử ta."
Khánh Nhất im lặng, hắn biết rõ bây giờ bản thân không có cách nào thay đổi quyết định của Khánh Khôn.
Tuy nhiên, hắn không thể chờ đợi nữa.
Thế nhưng vào lúc này, khi Khánh Nhất ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Ương Ương lại lấy ra vật cấm kỵ ACH-055, một khẩu súng lục không liên quan đến vận mệnh.
“Nàng ấy muốn làm gì?”
Tống Niểu Niểu nghi hoặc:
“Ta biết vật cấm này, nàng đã vi phạm quy tắc và nổ súng ba lần, bên trong khẩu súng đã có ba viên đạn thật, nếu còn nổ súng nữa e là nàng sẽ mất mạng tại chỗ."
Nhưng khi dứt lời, Ương Ương đã nhanh chóng quay cò súng.
Cò quay màu bạc tinh xảo đang xoay rất nhanh, khóe miệng Ương Ương hơi nhếch lên:
“Để ta nghĩ xem nếu là Khánh Trần thì hắn sẽ làm thế nào?”
Bùm!
Nàng đứng trên không trung và bóp cò không chút do dự!
Pháo hoa cực kỳ lộng lẫy được bắn lên bầu trời phía sau Ương Ương, nhưng tất cả sự lộng lẫy này chỉ có thể làm phông nền cho cô gái, vào phút giây này, không gì có thể áp đảo được nàng.