“Ông chủ.”
Nhện Đen nói.
“Hả?”
Khánh Trần ngước lên, rời mắt khỏi màn hình LCD.
“Thật ra ngươi vẫn chưa khôi phục toàn bộ ký ức, nhưng tại sao ngươi vẫn kiên quyết muốn quay về như vậy?”
Nhện Đen hỏi:
“Ta đã nghiên cứu về ngươi, nếu ký ức của ngươi trở lại trạng thái trước khi du hành, vậy thì ngươi nên né tránh chuyện này mới phải. Lúc đó, ngươi vô cùng cẩn thận, thậm chí quá mức cẩn thận."
Khánh Trần suy nghĩ một lúc:
"Vì một mảnh giấy đã khiến ta nhớ lại Điển Phục, Sơn Tra và Ban Thủ, ta cứ cảm thấy chuyện mà họ luôn kiên trì thực hiện chắc sẽ không sai, và việc đồng hành cũng những người như vậy cũng là đúng đắn, chỉ có vậy."
Bên trong phi thuyền trở nên im lặng, vài tiếng đồng hồ sau đó, Khánh Trần chỉ tập trung xem tin tức.
Sau một lúc lâu Nhện Đen mới nói:
"Còn cách đảo Trung Kế 18 km, nhưng điều kỳ lạ là lại không có cảnh bảo chúng ta không được lại gần, ông chủ, lát nữa có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Khánh Trần đột nhiên ngẩng đầu lên:
"Ta cảm thấy điều chờ đợi chúng ta có lẽ không phải nguy hiểm."
Phi thuyền phù không đã đến bầu trời đảo Trung Kế, điều kỳ lạ ở đây là khắp nơi đều có lửa bùng cháy giống như vừa mới bị nhân vật thần bí nào đó phá hủy.
Nhện Đen hỏi:
"Chúng ta hạ cánh không?"
"Hạ xuống, dù sao chúng ta cũng không còn nhiên liệu, không thể rơi xuống biển cho quái vật ăn được."
Phi thuyền đáp xuống, vừa mở ra Nhện Đen đã nhìn thấy người Xem Mệnh mặc áo choàng đen đứng ngoài của, hắn lập tức che chắn cho Khánh Trần rồi lùi về sau:
"Ông chủ cẩn thận."
Khánh Trần vỗ vai nàng:
"Cái đó, chúng dường như không có ác ý."
Người Xem Mệnh đứng ngoài cửa nhìn Khánh Trần với vẻ hứng thú:
"Nghe nói ngươi đã mất trí nhớ, thật khó có thể tưởng tượng ông chủ của Bạch Trú lại có ngày hôm nay. Bé yêu, mau đến xem thần tượng của ngươi đi."
Nhện Đen do dự:
“Ngũ công chúa?”
“Ừ.”
Ngũ công chúa cởi mũ trùm đầu màu đen:
“Ta ở đây chờ các ngươi đã mấy tiếng rồi, thuộc hạ của ta đã nhắm vào một vị Hầu tước của hòn đảo Trung Kế này, vừa hay nhìn thấy hắn sẽ bị Khánh Trần tiêu diệt... Ta đã giết hắn trước, cảm giác hủy diệt vận mệnh này thật sự rất tuyệt vời."
Khánh Trần hỏi:
"Mục đích là gì?"
Bolton đã xông về phía trước, thậm chí muốn véo vào mặt Khánh Trần không chút kiêng dè:
"Ngươi còn nhớ ta không?"
“Không nhớ.”
Khánh Trần lắc đầu.
Bolton kêu rên:
"Vậy trước đây ta nhảy vào nước lũ cứu ngươi chẳng phải là vô ích rồi sao?!"
Ngũ công chúa cười nói:
"Không sao, sẽ nhớ lại tất cả thôi."
Nhện Đen hỏi:
"Tại sao ngươi lại muốn xử lý cái đảo Trung Kế này?"
“Vì muốn đánh cược thì nhất định phải đem quân bài đặt ở trong tay chính chủ.”
Ngũ công chúa cười nói:
“Trước đây ta hợp tác cùng Vương Tiểu Cửu, nhưng về phía đông đại lục thì lời nói của vị đây vẫn có trọng lượng hơn, ta phải khiến hắn biết ta đã làm những gì. Phi thuyền dân dụng của ngươi quá chậm, vẫn nên đổi sang hiệu Ngũ công chúa của ta đi."
Khánh Trần hỏi:
"Cảm ơn vì ý tốt của ngươi trước, nhưng ta vẫn còn một câu hỏi quan trọng hơn. Theo ngươi, đông đại lục vẫn nên cẩn thận với ai nữa?"
“Quân đoàn Thú Nhân?”
Ngũ công chúa suy nghĩ một lát rồi nói:
"Vòng này họ đã bổ sung thêm vật cấm kỵ Nghĩ Hậu, thứ khiến đội Thú Nhân vốn không thể kiểm soát đã trở nên có thể kiểm soát. Nếu có thể sớm ngày lấy được Nghĩ Hậu, e là tộc Cự Nhân sẽ hoàn toàn biến mất khỏi hành tinh này."
“Còn nữa không?”
Khánh Trần hỏi.
"Đương nhiên là còn khôi lỗi sư Tông Thành rồi."
Ngũ công chúa nói đầy hàm ý:
"Gần đây đông đại lục bị công tước Phong Bạo và bố của ta công kích nặng nề, e rằng rất nhiều người đã quên vẫn còn một con nhện kịch độc trốn trong bóng tối."
“Cám ơn.”
Khánh Trần xoay người đi tới đối diện Ngũ công chúa:
“Khi cuộc chiến kết thúc, ta sẽ đi tây đại lục thăm ngươi.”
“May là ngươi không cáu kỉnh như Vương Tiểu Cửu, bằng không ta sẽ rất sợ hãi.”
Ngũ công chúa vẫy tay từ biệt hắn, hầu tước Bolton nước mắt đầm đìa.
Ngũ công chúa lau nước mắt cho hắn:
“Đừng khóc.”
“Trước đây ngươi đã xem qua đoạn phim vận mệnh của ta, ta đã trở thành công tước sao?”
Bolton ngừng khóc, đột nhiên hỏi:
“Ai ban cho ta vinh dự đó vậy?”
Ngũ công chúa cười nói:
"Là ta ban cho ngươi vinh hạnh đó đấy."
Nàng quay lại nhìn Ngũ công chúa đang bay vút lên không trung, như thể đã nhìn thấy điểm cuối vận mệnh của mình.
Vào khoảnh khắc này, ở sơn dã Tây Nam đang có một chàng trai trẻ băng qua con đường nhỏ, nhìn cảnh núi non hùng vĩ trước mặt, hắn xúc động nói:
“Thục đạo rất khó để dẫn lên trời, con đường này vừa hay có thể đối phó với thế giới ngoài, rất dài rất hiểm trở, nhưng mà hội Phụ Huynh đã đi mòn con đường này. Suốt chặng đường hắn đi men theo con đường mà hội Phụ Huynh đã đi trước đó, đầu tiên là đến thăm chùa Đại Bi, sau đó dọc theo quỹ đạo đến với chiến trường mà Ương Ương đã tiêu diệt robot chiến đấu: thật sự rất đáng sợ, e rằng vị vua già của tây đại lục cũng không thể ngờ rằng robot chiến đấu mà hắn đã dày công tạo ra và che giấu kỹ lưỡng lại bị tiêu diệt. Vừa gặp phải lão hòa thượng không thuộc ngũ hành lại còn gặp phải một cô gái không thuộc vận mệnh, thảm, quá thảm.”