Đối phương cực kỳ cẩn thận, đánh một đòn thành công liền nhanh chóng biến mất trong bóng tối, nhanh đến nỗi khi hàng xóm mở cửa sổ ra xem náo nhiệt lại chỉ có thể nhìn thấy một tên côn đồ gãy chân.
Giống như cái chân gãy của tên côn đồ kia là do hắn tự ngã.
Tiểu Ưng nói:
"Ta biết việc này."
Trịnh Viễn Đông nói:
"Khánh Trần là hàng xóm của Giang Tuyết, ở ngay tầng dưới nhà nàng, có hàng xóm nói hắn có quan hệ rất tốt với con gái của Giang Tuyết."
Đây là manh mối thứ hai.
Trịnh Viễn Đông nói:
"Lúc hai học sinh Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân bị bắt cóc tại nhà Giang Tuyết, Lưu Đức Trụ đã đưa các ngươi đến đường Hành Thự. Nhưng sao Lưu Đức Trụ biết chuyện này? Đến cùng là ai phát hiện chuyện này rồi gửi tin tức cho mọi người?"
"Cũng chính là sau khi xảy ra chuyện này, ta và Lộ Viễn mới ý thức được, có một người trốn ở phía sau màn, giật dây con rối, làm những trò này để đánh lạc hướng người khác."
Thật ra cho đến giờ phút này, Trịnh Viễn Đông mới chú ý tới một người xuất hiện trong tất những manh mối có liên quan: Đó là Khánh Trần.
Trong tất cả mọi chuyện xảy ra đều liên quan đến có cái tên này, nhưng giống như mỗi chuyện đều không có quan hệ gì với hắn.
Đây là manh mối thứ ba.
Trịnh Viễn Đông nói:
"Trong sự kiện trên núi Lão Quân, ngọn lửa đã thiêu rụi hơn mười khách sạn, ngay cả ghi chép những người ở đó cũng bị đốt mất. Bởi vì xảy ra vụ hỏa hoạn đó, chúng ta không thể nào tra được những ai từng thuê khách sạn."
Tiểu Ưng nói:
"Đúng vậy, lúc đó đội trưởng Lộ còn tự mình đi lật phế tích, nhưng không tìm được cái gì cả."
Trịnh Viễn Đông nói:
"Các ngươi đều không để ý đến một việc, hiện tại tất cả mọi người đều đã đặt trước khách sạn trên APP. Ta đã tra trên Mỹ Đoàn, tìm được thông tim thuê nhà của Giang Tuyết."
"Giang Tuyết không có xe riêng, ta đã đi tìm ghi chép danh sách khách hàng trên xe buýt, bây giờ nếu muốn ngồi xe buýt chính quy cũng cần dùng thẻ căn cước mua vé, cho nên ta phát hiện, Khánh Trần cũng ngồi trên chuyến xe đến núi Lão Quân."
Cho nên, đêm đó Khánh Trần cũng ở trên núi Lão Quân.
Đây là manh mối thứ tư.
Về sau Trịnh Viễn Đông còn tìm hiểu được, Khánh Trần là bạn học kiêm anh em tốt của Nam Canh Thần.
Điều này có thể giải thích vì sao Khánh Trần giết tên côn đồ ở phía sau khách sạn sau đó lại lên tầng hai trước, chắc chắn là để cứu Nam Canh Thần.
Cũng có thể giải thích, vì sao Vương Vân nói sát thủ còn rất trẻ, Nam Canh Thần lại nói sát thủ là đàn ông trung niên hơn 30 tuổi.
Sau đó Trịnh Viễn Đông lại phát hiện trong ghi chép hành khách trên xe buýt, sau khi xảy ra vụ án bắt cóc, đến sáng sớm ngày mùng tám tháng mười ba người Giang Tuyết, Khánh Trần, Lý Đồng Vân mới rời khỏi núi Lão Quân.
Trong thời gian này, chắc chắn Khánh Trần đang dưỡng thương.
Rất nhanh, Trịnh Viễn Đông lại phát hiện, sau khi sự kiện xuyên qua xảy ra, cha của Khánh Trần lại liên tục vào tù, hai lần đều do bị người báo tụ tập đánh bạc.
Hắn đi tra những người báo tin, trong đó một hồ sơ viết người báo cáo là: Công dân gương mẫu Khánh tiên sinh.
Giờ phút này, rốt cục Trịnh Viễn Đông cũng có thể đánh giá rõ ràng con người Khánh Trần: Độc ác tàn nhẫn....
Đây là manh mối thứ năm.
Khi xâu chuỗi năm manh mối này lại, đến Trịnh Viễn Đông cũng cảm thấy kinh ngạc, hắn có thể phán đoán một cách chính xác: Học sinh cấp ba gọi là Khánh Trần kia vẫn luôn giấu kín thân phận nhưng lại có tác dụng cực lớn trong mỗi sự kiện xảy ra.
Có lẽ đối phương không phải là người giật dây kia, nhưng có thể chắc chắn tên sát thủ trên núi Lão Quân chính là hắn.
Trong văn phòng, miệng Tiểu Ưng càng mở càng lớn:
"Ông chủ, hắn chỉ là một học sinh cấp ba thôi...."
Theo Tiểu Ưng, mặc dù mỗi cái manh mối mà ông chủ nói đều rất có sức thuyết phục, nhưng hắn không thể tin được một học sinh trung học lại có thể mạnh mẽ như vậy.
Trong từng sự kiện kia, đổi lại là hắn, sợ là đã sớm bị bọn côn đồ giết rồi.
Với lại, đối phương không chỉ có khả năng phản trinh sát rất tốt, có thể cắt đuôi được Lộ Viễn, còn có thể lấy một địch nhiều, tỉnh táo giết người.
Mấu chốt nhất là, lại còn có thể không quan tâm tình thân mà đưa cha ruột vào tù....
Tên này CMN chắc chắn là người vô cùng tàn nhẫn.
"Vậy ông chủ định làm gì với thiếu niên này bây giờ?"
Tiểu Ưng suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Thật ra Côn Luân bây giờ rất cần những kẻ khó chơi như thế này."
"Đúng vậy."
Trịnh Viễn Đông suy nghĩ rồi nói:
"Dù chúng ta không tìm được người phía sau màn, nhưng có thể khiến Khánh Trần làm việc cho chúng ta cũng coi là thu hoạch không tệ."
Tiểu Ưng hớn hở cười nói:
"Đúng, không mất công đi không một chuyến!"
Trịnh Viễn Đông:
"...."