Người Xem Mệnh am hiểu cách khắc chế Người Xem Mệnh, ngươi tấn công nhanh đến mức đối phương dù thấy cũng không thể tránh là được rồi.
Huyết mạch giữa nữ khổng lồ và bán thần Người Xem Mệnh giúp công tước Phong Bạo có được thiên phú dị bẩm, hắn có được ưu thế về thể chất của tộc người khổng lồ, sau khi đạt đến cảnh giới bán thần thì sức mạnh cơ thể thậm chí còn vượt xa Kỵ Sĩ.
Phải nói rằng gia tộc Người Xem Mệnh đã dự đoán chính xác, người khổng lồ và tân nhân loại giống như giống loài đã trải qua sự tiến hóa, đó mới là tương lai chắc chắn hơn.
Trương Mộng Thiên lộn nhào trên đất vào vòng rồi đứng dậy, hắn không hề nhụt chí:
“Thì ra đã ẩn giấu thực lực, thảo nào ngươi không sợ hãi, tiếp nào.”
Nhưng có một điều hắn không biết là người khổng lồ có thiên phú chủng tộc, công tước Phong Bạo cũng không ngoại lệ.
Thiên phú chủng tộc của hắn đơn giản và thuần túy, đó là khiến cơ thể của hắn cường hãn hơn.
Vốn dĩ hắn để dành lá bài tẩy này cho Khánh Trần, không ngờ lại bị Trương Mộng Thiên dồn ép phải dùng nó.
Trước sự giáp công hai bên của Trương Mộng Thiên, công tước Phong Bạo vẫn có thể đối phó dễ dàng.
Vì kỹ năng né đòn tuyệt đối nhanh hơn không đủ để đền bù sự chênh lệch giữa tốc độ và sức mạnh.
Trên đỉnh núi, tốc độ của hai người nhanh như chớp, chốc chốc lại có tiếng sấm rền vang chấn động cả dãy núi, xé rách bầu trời.
Trận chiến đỉnh cao của bán thần diễn ra ở một nơi hẻo lánh không người chú ý.
Chỉ có điều mỗi lần sấm vang, Trương Mộng Thiên lại bị trọng thương.
Dưới chân núi, Lý Vân Kính thả tay áo xuống, hắn ngẩng đầu nhìn trận chiến biến hóa liên tục trên đỉnh núi, thi thể Người Xem Mệnh nằm trên mặt đất bên cạnh hắn, khu vực này đã sụp đổ bởi cuộc chiến đấu.
Không ai biết, ở thời khắc cuối cùng Lý Vân Kính đã bùng nổ đến cảnh giới nào, người đời sau chỉ có thể thông qua việc quan sát chiến trường để suy đoán, ngày hôm ấy, trích tiên của Lý thị đã đạt đến cảnh giới bán thần, với tay là có thể hái sao, một chưởng có thể đánh sập mặt đất.
Lý Vân Kính yên lặng nhìn chiến trường, nhưng không định đi giúp đỡ Trương Mộng Thiên.
Chỉ có hắn mới hiểu rõ ràng nhất, sự lột xác của bậc thầy không thể thiếu một cuộc huyết chiến.
Đúng lúc này, một người phụ nữ đi từ dưới núi lên, Lý Vân Kính quay đầu lại, ra là Linh.
Linh mỉm cười, gật đầu chào hỏi Lý Vân Kinh, rồi tiếp tục đi lên trên.
Công tước Phong Bạo vừa áp chế thế tấn công của Trương Mộng Thiên, vừa cười khẩy:
“Không biết tự lượng sức mình.”
Nhưng thiếu niên Kỵ Sĩ chưa từng đáp lại, trong cuộc chiến này hắn liên tục cảm nhận được thế giới, ý chí của thế giới tựa như nước biển ấm áp tẩy rửa cơ thể hắn.
Dường như hắn có thể thấy rõ được những đường vân trên mặt đất.
Dường như hắn có thể hiểu được cảm xúc của thế giới này.
Đôi mắt chìm trong tối tăm, trái tim ta ngời sáng.
Từ thiếu niên khu ổ chuột đến bán thần Kỵ Sĩ, hắn từng chùn bước, từng lựa chọn, từng buông bỏ, từng kiên trì.
Nếu đây sẽ là câu chuyện được thế hệ mai sau lưu truyền, vậy thì nó phải kết thúc như thế nào mới xứng với sự quyết đoán trong khoảnh khắc hắn móc mắt mình ra?
Hô Hấp.
Đến lúc này hoa văn ngọn lửa mới chợt xuất hiện trên mặt Trương Mộng Thiên.
Ngay sau đó, công tước Phong Bạo phát hiện cú đấm ăn chắc của mình vậy mà lại không đánh trúng Trương Mộng Thiên.
Con ngươi của hắn co lại!
Tốc độ của thiếu niên Kỵ Sĩ tăng vọt!
Trương Mộng Thiên nói khẽ:
“Con đường xa nhất trong tất cả con đường trên đời, ta đã đi xong rồi.”
Công tước Phong Bạo chợt xuất hiện trước mặt Trương Mộng Thiên, tung một quyền cực nhanh, Trương Mộng Thiên giơ tay trái đỡ đòn, sau đó mượn lực bay về sau.
Thiếu niên Kỵ Sĩ bay trên không, sau đó nhổ một nhúm tóc sau tai xuống và thổi mạnh một hơi.
Những sợi tóc đen ấy như những cây kim, chặn tất cả đường trốn của công tước Phong Bạo.
Rầm, vách núi mà công tước Phong Bạo đang đứng bị từng thanh Thu Diệp Đao chém nứt!
Tảng đá lớn rơi xuống dưới, công tước Phong Bạo cố chịu đựng cơn đau, nhảy lên và đáp xuống một chỗ an toàn.
Áo choàng đen đã rách bươm, những sợi tóc đen cuốn theo chân khí Kỵ Sĩ, đâm thủng mười mấy chỗ trên cơ thể hắn!
Nếu không phải công tước Phong Bạo tránh né những chỗ hiểm thì sợ rằng trái tim của hắn đã bị đâm thủng!
Công tước Phong Bạo cúi đầu nhìn những vết thương trên người mình, hắn cười khẩy, ngay sau đó lao đến trước mặt Trương Mộng Thiên, không hề cho đối phương có cơ hội dùng Thu Diệp Đao nữa.
Nhưng ngay khi hắn tung một cú đấm, chợt hắn phát hiện Trương Mộng Thiên lại bay ngược về sau.
Đột nhiên, hằng hà sa số sao băng màu vàng từ chiến trường phương xa bay qua đỉnh núi, hướng đến thần điện anh linh ở Tây Bắc.
Màn mưa sao băng thắp sáng đêm vùng cực, chiếu ra vô số cái bóng trước mặt Trương Mộng Thiên.
Trương Mộng Thiên hít sâu một hơi.