Hôm nay đủ 200 KP mai mình bạo THÊM 10 CHƯƠNG, tổng cộng là 15 CHƯƠNG ạ!
---
Không ai trong ba tên sát thủ nắm chắc sẽ bắn trúng mục tiêu dưới loại tình huống này.
Trong bóng tối, vành mũ áo mưa của Khánh Trần không ngừng chảy xuống nước mưa, nhưng hơi thở của hắn lại vô cùng ổn định.
Bốn người chậm rãi di chuyển, mỗi người đều đang cố gắng bảo vệ bản thân, không khí lúc này vô cùng căng thẳng!
Khánh Trần đã sờ thấy súng lục bên hông tên sát thủ phía trước hắn.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bỗng có sấm chớp.
Ba tên sát thủ đều đang kinh ngạc khi nghe thấy tiếng hít thở quỷ dị văng vẳng bên tai.
Trong đêm mưa lạnh của mùa thu, dưới vành mũ bỗng nhiên phát ra ngụm khói trắng, nó bay trong bóng tối nhanh như một mũi tên.
Dưới ánh sáng chớp lóe, tất cả mọi người đều nhìn thấy khuôn mặt dưới vành mũ có những đường vân hình ngọn lửa!
"Không được chạy. "
Khánh Trần bình tĩnh nói.
Thời gian không biết đã qua bao lâu, tên thủ lĩnh nằm nhoài trong nước mưa đang muốn giãy dụa đứng dậy, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân giẫm lên nước đọng tới gần.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn, trông thấy đồng bạn của mình đều đã ngã vào trong mưa.
Nhưng thiếu niên kia lại đang ngồi xổm ở bên cạnh mình, không biết quấn thứ gì lên trên cổ tay hắn.
Thủ lĩnh muốn đứng dậy nhưng hắn cảm thấy cả người đau buốt, đau đến nỗi không thể động đậy được.
Trong tiếng mưa rào rào, Khánh Trần dùng súng chĩa vào huyệt thái dương tên thủ lĩnh hỏi:
"Ngươi tên gì, nếu nói thì còn cơ hội sống, không nói thì chết."
Thủ lĩnh cực kỳ đau đớn, trong bóng đêm, hắn có dự cảm, sau khi nói ra tên mình, vận mệnh của hắn sẽ rơi vào trong tay người khác.
Nhưng nòng súng lạnh như băng trên huyệt Thái Dương lại đang nhắc nhở hắn, không nói tên hắn chắc chắn sẽ chết.
"Hứa Nhất Thành."
Trong đêm tối, thân thể tên thủ lĩnh tựa như một con rối, dùng tư thế hoàn toàn trái với cơ thể con người bình thường đứng lên trong mưa to.
Những khớp xương bị trật trên cơ thể hắn đang kêu kẽo kẹt.
...
Nơi nào đó bên trong tòa nhà, Lộ Viễn lẳng lặng đứng trước một khung cửa sổ.
Trong bộ đàm không ngừng truyền đến tình hình chiến đấu:
"Tổ tác chiến số 01đã thấy sát thủ đi vào từ cửa Đông."
"Tổ tác chiến số 02 đã thấy sát thủ đi vào từ cửa Bắc."
Giống như Côn Luân đã sớm biết những nơi sát thủ sẽ xuất hiện, người của họ sớm đã mai phục trên con đường những người này phải đi qua, chỉ chờ sát thủ mắc bẫy.
Lộ Viễn nói trong bộ đàm:
"Mục tiêu có súng, không cần giữ người sống, có thể giết chết tại chỗ."
"Đã rõ."
"Đã rõ."
"Đã rõ."
Nhưng vào đúng lúc này, Lộ Viễn lại hỏi qua bộ đàm:
"06, các ngươi còn chưa thấy sát thủ đi vào cửa Tây sao?"
"Đội trưởng Lộ, không thấy."
Thật là kì quái, dựa theo tình báo, sát thủ chắc chắn sẽ tiến vào theo sáu cánh cửa, vì sao đội 06 lại không gặp phải sát thủ?
"Đi thăm dò một chút, họ nhất định đã tiến vào tòa nhà, nhất định phải tìm được bọn họ."
Lộ Viễn chỉ huy:
"Cẩn thận an toàn."
Hắn cau mày lẳng lặng chờ đợi, nhưng sau năm phút, bộ đàm vang lên lần nữa:
"Đội trưởng Lộ đội trưởng Lộ đội trưởng Lộ, sát thủ bên cửa Tây đều đã chết!"
"Chết rồi."
Lộ Viễn bỗng nhiên ngẩng đầu:
"Chết mấy người? Các ngươi giết sao?"
"Chết năm người, một người không biết tung tích, không phải chúng ta giết. "
Đội 06 báo cáo hiện trường:
"Hai người bị cắt yết hầu, hai người bị bắn chết, một người bị đâm thủng lá lách. Thiếu một khẩu súng trên người một tên sát thủ, hẳn là bị người khác lấy đi."
Ánh mắt Lộ Viễn sáng lên, quả nhiên thiếu niên kia sẽ đến.
…
Trịnh Viễn Đông từng nói cho Lộ Viễn, nếu như người giật dây này còn chưa muốn từ bỏ Lưu Đức Trụ, đêm nay họ nhất định sẽ tới.
Cho nên, lúc tên sát thủ bị giết gần chỗ Tiểu Ưng, Lộ Viễn mới bảo hắn làm một việc, đó là kiểm tra lá lách.
Sau khi xác định tên sát thủ kia chỉ có một vết thương ở trán, hắn còn hơi thất vọng, nhưng không ngờ nhanh như vậy Khánh Trần đã xuất hiện.
Cơ mà Lộ Viễn có chút thắc mắc, người dùng bài poker giết người đội bạn, có phải là Khánh Trần không?
Là Khánh Trần đã có được năng lực mới, hay người khác?
Lần này, họ phát hiện năm cỗ thi thể của bọn sát thủ, hai tên bị bắn chết, hai tên bị cắt yết hầu, một tên chết vì bị đâm vào lá lách.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Khánh Trần đang ở đây, còn có ai khác không?
Hắn không thể nào xác định được.
Nếu những người đó do một mình Khánh Trần giết, vậy họ nhất định phải xem kỹ lại thiếu niên này, loại bỏ rất nhiều kết luận trước kia!
Phải biết, hoàn cảnh chỗ này hoàn toàn khác, hắn phải đối mặt với nhiều kẻ địch cùng một lúc, hoàn toàn khác với trận chiến trên núi Lão Quân.
Hồ Lô ở bên cạnh hỏi:
"Đội trưởng Lộ, tiếp theo phải làm sao, xem ra tên này định hành động một mình, hi vọng hắn đừng phá kế hoạch của chúng ta?"