"Vì sao?"
Quách Hổ Thiền lần nữa tiến lên một bước, hình xăm trên người hắn như sống dậy, điên cuồng giãy dụa.
Bịch một tiếng, tất cả mọi người cảm giác được một bước này đạp xuống, cả mặt đất nơi đây như đều run rẩy.
Lý Thúc Đồng cười cười:
"Không vì gì cả, vì ta rất thích ACE-005."
Hơn ba ngàn tên tù phạm bắt đầu nháo nhào. Họ bị đè nén trong ngục giam số 18 này quá lâu. Lực lượng cảnh vệ trong ngục giam phảng phất như gông cùm xiềng xích họ. Mà bây giờ. . . Là hỗn loạn đã lâu không có.
72 đài súng máy có 36 trong số đó bắt đầu cấp tốc chuyển động.
Đám tù nhân kinh hô lên, trước giờ sau nửa tiếng bạo động, robot cảnh vệ khống chế không nổi nữa thì đài súng máy mới khởi động.
Nhưng lần này không giống như trước, không đợi họ kịp đứng lên nó đã khởi động!
Lúc này, ngoại trừ Lý Thúc Đồng cùng Quách Hổ Thiền đang ở trung tâm vòng xoáy, chỉ có Khánh Trần không nghĩ gì khác mà ngẩng đầu nhìn bầu trời sắt thép phía trên.
Trong hỗn loạn, không ai chú ý tới hắn đã lui mấy bước, sau đó quay người đi về một hướng khác.
Trong chốc lát, Quách Hổ Thiền bước tới trước tung ra một quyền. Nắm đấm như chuông đồng trong nháy mắt hướng về phía Lý Thúc Đồng, động như lôi đình.
Theo sự chuyển động, 36 nòng súng bão kim loại bắt đầu bắn phá, áp chế hỏa lực với tất cả tù phạm trong ngục giam số 18.
Không phải đạn kim loại, mà là đạn cao su.
36 đài súng kim loại này chỉ dùng để trấn áp, 36 đài còn lại một khi xuất hiện chính là đại sát khí.
Đạn cao su mưa như trút xuống, đám tù nhân bị đánh tới người ngã ngựa đổ.
Quyền phong Quách Hổ Thiền như sấm, bên trong ngục giam số 18 dông tố đan xen.
Thế nhưng trong chớp mắt, nắm đấm kia bỗng nhiên ngừng, chỉ thấy Lý Thúc Đồng cười nhẹ đưa tay về phía trước, cứ thế mạnh mẽ chặn lại quyền thủ oanh minh.
Lý Thúc Đồng đứng trước mặt Quách Hổ Thiền không nhúc nhích, vững như Thương Sơn.
Hắn quay đầu muốn nhìn xem Khánh Trần có sao không, dù sao thiếu niên này không giống với họ, chỉ là người bình thường mà thôi.
Thế nhưng Lý Thúc Đồng bỗng ngây ngẩn cả người.
Bởi vì sau lưng hắn hai thước, Khánh Trần vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh bàn ăn, nơi mà hắn luôn ngồi nhìn tàn cuộc cờ tướng mỗi ngày.
36 đài kim loại sử dụng đạn cao su dùng để trấn áp bạo động trong ngục giam, đường đạn dày đặc đan xen, mà nơi Khánh Trần lại là góc chết của tất cả đường đạn.
Là góc chết duy nhất trong ngục giam số 18.
Mưa đạn xối xả nhưng không có viên đạn nào trúng thiếu niên.
Phảng phất như thiếu niên mới là trung tâm của thế giới.
Mưa đạn dần ngừng lại.
Trừ Khánh Trần, Diệp Vãn, Quách Hổ Thiền, Lý Thúc Đồng, Lâm Tiểu Tiếu ra, tất cả tù phạm đều thống khổ ôm đầu nằm rạp trên mặt đất.
Toàn thân mọi người đau đớn, có ít người nằm xuống đất nhưng vẫn bị bão đạn đánh cho mặt mũi bầm dập.
So với đám người chật vật này, Khánh Trần bình yên ngồi trước bàn ăn toát ra khí chất bàn quan thoát tục
Không biết vì sao, Lý Thúc Đồng luôn cảm thấy bản thân tuy chỉ vừa biết thiếu niên không được mấy hôm lại có cảm giác ưa thích không thôi.
Tâm tính cùng năng lực của đối phương không phải người đồng lứa có thể có được.
Đây chính là nhân tuyển ảnh tử của Khánh thị.
Khi nào tổ chức của hắn mới tìm được người có năng lực như vậy?
Nghĩ tới đây, hắn đẩy nắm đấm của Quách Hổ Thiền ra, hành động này nhìn như tùy ý nhưng lại khiến Quách Hổ Thiền trực tiếp lùi về sau năm sáu mét, khó khăn lắm mới đứng vững.
Quách Hổ Thiền không lỗ mãng, ngồi xếp bằng tại chỗ điều chỉnh hô hấp.
Từ đầu tới đuôi trong trận chiến này, hắn chỉ khiến y phục đối phương bay bay vài cái mà thôi.
Trước đây luôn có lời đồn, nói Lý Thúc Đồng có thể được xưng là bán thần đương thời. Nhưng vì thời gian thành danh của đối phương đã xa, khiến loại cao thủ thế hệ trẻ như Quách Hổ Thiền chưa từng tận mắt trông thấy.
Lần này tổ chức Át Bích để hắn đến ngục giam số 18 tìm vật cấm kỵ ACE-005, mặt khác là để dò xét thực lực hiện tại của Lý Thúc Đồng.
Hiện tại Quách Hổ Thiền đã rõ, khoảng cách giữa mình cùng Lý Thúc Đồng chẳng khác nào hố sâu thăm thẳm.
Lý Thúc Đồng nhìn về phía Khánh Trần nhưng lại cười nói với Quách Hổ Thiền:
"Còn đánh không?"
Hình xăm trên toàn thân đại hán trọc đầu đã bất động lại:
"Không đánh không đánh, đánh cái gì nữa. Yên tâm, dù ngươi không nói, ta cũng có thể tìm được ACE-005."
Khánh Trần cảm thấy tên trọc đầu này khá thú vị đó chứ.
Rõ ràng vừa rồi còn là dáng vẻ muốn đánh tới sống chết, bây giờ lại đột nhiên nhận sợ hãi.
Đối phương tuy hung hãn nhưng vẫn là kẻ thức thời.
Thái độ chuyển biến trước sau có chút lớn nha.
Quách Hổ Thiền nghĩ rằng, nếu Lý Thúc Đồng biết vật cấm kỵ ở đây, hắn chỉ cần đi theo đối phương, vạn nhất đối phương lỡ miệng lộ ra thì sao?
"Không sao, từ từ tìm đi… "
Lý Thúc Đồng không để ý mà nhẹ gật đầu.
Hắn không quan tâm Quách Hổ Thiền, đi đến ngồi xuống đối diện bàn ăn với Khánh Trần:
"Làm sao ngươi tính được vị trí này?"
Khánh Trần lắc đầu:
"Năng lực tính toán của ta dù mạnh hơn so với người bình thường không ít, nhưng tạm thời vô pháp tính được đường đạn có diện tích lớn như thế, chỉ có thể đoán đại khái mà thôi."
Lý Thúc Đồng lắc đầu:
"Đoán đại khái không đủ để giúp ngươi tìm được vị trí chính xác thế này.”
"Trong quá trình tính toán ngắn ngủi đã giúp ta khóa chặt 4 vị trí. Mỗi ngày ngươi đều ngồi tại đây, vì thế không cần nói cũng biết… "
Khánh Trần bình tĩnh giải thích.
Khánh Trần ngồi ở chỗ này là cá cược, nhưng hắn đã thắng.
Loại này phán đoán căn cứ vào xác suất và lựa chọn này, từ trước đến nay hắn đều làm rất tốt.