Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 347: Chờ Thang Máy




Khánh Trần cảm giác hơi kỳ quái, dù khoa học kỹ thuật của thời đại này khá tân tiến nhưng cũng không cho phép trí tuệ nhân tạo thay thế vị trí quản lý.

Nhất trả lời:

"Đây là quy định của cha ta."

Câu này khiến Khánh Trần thắc mắc, trí tuệ nhân tạo cũng có cha?! Đó chính là người phát minh sao?

"Tại sao cha của ngươi lại muốn ngươi quản lý ngục giam?"

Khánh Trần hỏi.

"Bởi vì ta rất công bằng."

Nhất trả lời.

"Ngươi và sư phụ của ta có quan hệ rất tốt sao?"

Khánh Trần dò hỏi.

"Cũng không tệ lắm."

Nhất trả lời.

Khánh Trần:

"…."

Hắn có chút bối rối, trong ấn tượng của hắn, trí tuệ nhân tạo trả lời đều rất chuẩn xác, phải, hoặc là không phải, không có câu trả lời nào ở giữa cả.

Mà câu trả lời cũng không tệ lắm này rất giống con người.

"Vì ngươi nên hắn mới có thể tự do ra vào ngục giam số 18?"

Khánh Trần hỏi.

"Đúng thế."

"Không phải liên bang quy định ngươi chỉ có thể tồn tại ở trong ngục giam sao?"

Khánh Trần nghi hoặc.

Nhất im lặng hai giây:

"Ta có thể không tuân thủ quy định."

Lần này Khánh Trần thật sự cảm thấy rất kinh ngạc.

Đây là một trí thông minh nhân tạo không có logic cơ bản của những người dưới đáy xã hội.

Đó là một trí tuệ nhân tạo có thể vi phạm các quy định của con người!

"Sao lại nói chuyện này cho ta biết?"

Khánh Trần nghi ngờ hỏi.

"Lý Thúc Đồng nói có thể nói cho ngươi."

Nhất trả lời.

"Vì sao lại chủ động giúp ta?"

Khánh Trần không thắc mắc với vấn đề trước đó.

Giọng nói kia giữ im lặng rất lâu, nhưng lúc nó mở miệng lại không trả lời vấn đề đó, mà đột nhiên hỏi:

"Ngươi cũng là trí tuệ nhân tạo sao?"

"Sao lại hỏi như vậy?"

Khánh Trần nhíu mày, tại sao đối phương lại nghĩ mình cũng là trí tuệ nhân tạo?

"Tùy tiện hỏi một chút thôi."

Nhất nói.

"Ta không phải."

Khánh Trần lắc đầu nói.

"Rất tốt."

Trò chuyện đến lúc này, giọng điệu của Nhất đã rất giống con người, hoặc là nói, thật ra bản thân đối phương cũng có nhân cách độc lập.

Sau khi đi vào thế giới trong, dù là những khoa học kỹ thuật như cai ngục robot, thân thể người máy, Vân Lưu Tháp cũng không thể làm cho Khánh Trần cảm thấy rất kinh ngạc, chỉ đến khi Nhất xuất hiện mới khiến hắn cảm thấy khó mà tiếp nhận được.

Đây mới là trí tuệ nhân tạo thực sự, không phải trí tuệ nhân tạo chỉ biết tính toán như thế giới ngoài.

Hắn nhớ lại những chiếc camera đã hướng vào hắn hết lần này đến lần khác trong ngục giam, hóa ra không phải người quản lý chú ý đến hắn mà là Nhất chú ý đến hắn.

"Trong liên bang còn trí tuệ nhân tạo nào giống ngươi không."

Ý Khánh Trần muốn hỏi là, còn có trí tuệ nhân tạo nào có nhân cách độc lập nữa không!

"Không có, chỉ có ta."

Nhất trả lời.

"Vậy thì ngươi tham gia vào trí tuệ nhân tạo của tòa nhà này, không phải chỉ để điều chỉnh chế độ ngủ cho ta chứ?"

Khánh Trần hỏi.

"Ta đã hứa với Lý Thúc Đồng, đảm bảo rằng khi có kẻ đột nhập vào tòa cao ốc này, ta sẽ nói cho ngươi để ngươi nhanh chóng rời đi trước khi bọn chúng vào nhà."

Nhất nói:

"Ta sẽ dạy ngươi cách sử dụng điện thoại trước, nhấn và giữ ngón cái trên màn hình điện thoại năm giây."

Khánh Trần làm theo, năm giây sau, đám mây mờ trên điện thoại biến mất, điện thoại trở nên hoàn toàn trong suốt.

Ngay sau đó, một logo mặt cười màu vàng xuất hiện.

"Điện thoại không có gì, không có linh kiện, không có dây, không có gì, làm sao nó có thể hoạt động được ?"

Khánh Trần tò mò hỏi.

"Các bộ phận của nó được tích hợp trong vòng dây kim loại xung quanh, bên trong điện thoại là các phân tử tinh thể lỏng, ngươi không thể thấy hệ thống dây điện bên trong vì nó chỉ có kích thước 20 micron, rất khó nhìn thấy bằng mắt thường."

Nhất trả lời.

Khánh Trần hít một hơi thật sâu, hắn cảm giác bây giờ mình như là một tên nông dân vừa mới đi ra thành phố:

“Ta có thể hỏi họ tên cha ngươi được không?”

Tuy nhiên lần này Nhất không tiếp tục đáp lại hắn, có vẻ như không muốn để ý đến hắn.

Loại cảm giác này thực sự rất kỳ lạ.

Giống như khi ngươi sử dụng bản đồ Baidu, Tiểu Độ Tiểu Độ, giúp ta tìm đường đến phố Học Tử.

Kết quả là Tiểu Độ lại nói với ngươi: Bây giờ ta không muốn để ý đến ngươi, chính ngươi tìm một cái địa đồ khác đi.

…..

Thời gian đếm ngược 64:00:00.

Tám giờ sáng, Khánh Trần mặc bộ đồ thể thao màu trắng ra khỏi cửa, lúc mở cửa hắn hơi giật mình một chút, vì cô gái tóc bạch kim sống đối diện cũng tình cờ đi ra ngoài.

Mái tóc ngắn màu bạc của cô gái đang rối như tổ quạ, ba lô nhỏ cũng xiêu xiêu vẹo vẹo treo ở trên người.

Khánh Trần cúi thấp đầu, quay người lẳng lặng bước vào thang máy, trong khi cô gái phía sau hắn bởi vì chưa buộc dây giày nên đi đường có chút xiêu vẹo.

"Chờ chút chờ chút!"

Giọng nói của cô gái rất êm tai:

"Xin ngừng thang máy lại một chút."