Ở thế giới ngoài, hắn nghèo rớt mồng tơi, hai ngày xuyên về đều phải ăn lương khô sống qua ngày. Tuy nhà có gạo có đồ ăn nhưng không có thịt a, hắn không đủ tiền mua thịt.
Thức ăn nơi này dù có chút khác biệt nhưng có vẫn tốt hơn không.
Khánh Trần có chút cảm khái, thức ăn trong ngục giam của thế giới trong này ngon hơn thức ăn bên ngoài một chút.
Lúc hắn vùi đầu ăn cơm, trong lúc vô tình ngẩng đầu chợt phát hiện 210 camera trong ngục giam số 18 có một phần tư đang yên lặng hướng về phía hắn.
Dường như khi nãy hắn tìm được góc chết đã thu hút sự chú ý của ai đó rồi.
Nhưng hắn không biết người theo dõi camera là ai.
Lâm Tiểu Tiếu đấu võ mồm với Quách Hổ Thiền xong thì đứng dậy đặt đĩa ăn của Khánh Trần sang một bên, sau đó cầm một đĩa cơm khác đến bên cửa sổ vỗ nhẹ, nói với robot bên trong:
"Lão bản đã bàn giao, về sau cho hắn thật nhiều thịt, muốn ăn bao nhiêu thì cho hắn bao nhiêu."
Khánh Trần có chút sửng sốt:
"Vì sao?"
Lâm Tiểu Tiếu cười thần bí:
"Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi, chuyện này chưa chắc là chuyện tốt.”
Ban đêm, Khánh Trần trở lại nhà tù đánh răng bỗng nhiên vô cùng buồn ngủ, hắn cảm nhận được sự bất thường.
Bất quá lần này hắn không gục xuống đất như lần trước mà ôn hoà nhã nhặn súc miệng xong, sau khi lựa một tư thế nằm thoải mái mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Ác mộng bắt đầu.
Trong mộng, Khánh Trần xuất hiện giữa một mảnh sa mạc, có hai người ngồi trên cồn cát đối diện.
Trong thế giới ác mộng này, cát vàng đầy trời, mặt trời chói chang.
Chỉ vẻn vẹn mấy giây trôi qua, Khánh Trần đã cảm thấy bờ môi mình khô tới nứt ra.
Một người đối diện cầu khẩn hắn:
"Khánh Trần, cho hai ta chút nước trong ba lô của ngươi đi, không có nước uống hai ta sẽ chết mất.”
Khánh Trần mở ba lô sau lưng ra, bên trong quả nhiên có một bình nước.
Hắn không nói chuyện.
Người đối diện nhịn không được lên tiếng:
"Chúng ta không uống chùa của ngươi, ngươi cứ ra giá đi."
Lúc này, bên tai Khánh Trần bỗng nhiên có âm thanh:
"Đối mặt với bạn đồng hành sắp chết khát, ngươi sẽ ra giá thế nào?"
Khánh Trần lạnh lùng nhìn người đối diện:
"Ta sẽ để người bên cạnh ngươi nhìn ngươi chết khát trước rồi để hắn tự mình ra giá."
Vừa mới nói xong, người đối diện biến thành bộ dáng Lâm Tiểu Tiếu, một người khác thì như bọt nước chậm rãi tiêu tán.
Lâm Tiểu Tiếu im lặng nói:
"Ngươi có còn là người không?"
"Ta biết đây vốn là ác mộng của ngươi. Đương nhiên sẽ không có tí đồng tình gì… "
Khánh Trần tìm một nơi thoải mái ngồi xuống.
"Thật sự là kỳ quái… "
Lâm Tiểu Tiếu ngồi đối diện nói:
"Bây giờ sau khi vào ác mộng ngươi vẫn duy trì được thanh tỉnh và ký ức. Vậy có lẽ ngươi cũng có thể miễn nhiễm với triệu hoán ác mộng.”
"Ừm, có thể… "
Khánh Trần trả lời ngắn gọn.
Lâm Tiểu Tiếu hỏi:
"Ngươi có thể chống cự được với ác mộng, vì sao còn tiến vào? Chỉ cần qua năm phút đồng hồ không ngủ, ngươi sẽ thoát khỏi triệu hoán.”
"Ta tưởng ngươi có chuyện muốn nói nên tới… "
Khánh Trần nói:
"Lần này muốn kiểm tra thế nào?"
"Từ hôm nay trở đi không phải là khảo nghiệm nữa, là lão bản muốn ta dẫn ngươi đi một đoạn đường… "
Lâm Tiểu Tiếu đáp.
"Dẫn ta đi một đoạn đường?"
Khánh Trần nghi hoặc: "Có ý gì."
"Dùng ác mộng diễn hóa nhân tính cho ngươi, để ngươi kinh lịch một ít khổ sở… "
Lâm Tiểu Tiếu nói:
"Bất quá bây giờ ngươi đã có thể nhẹ nhõm kháng cự ác mộng, xem ra về sau ác mộng sẽ vô ích với ngươi rồi, nên để lão bản tự mình dẫn ngươi thôi."
Khánh Trần như có điều suy nghĩ.
Ác mộng lần này khác với lần trước, càng giống lão sư an bài chương trình học cho học sinh hơn.
Bất quá lúc này Lâm Tiểu Tiếu nói:
"Không cần suy nghĩ, hiện tại lão bản vẫn chỉ có ấn tượng tốt với ngươi thôi. Về sau có nhận ngươi làm đồ đệ không vẫn chưa biết.”
"Ngươi đang hâm mộ ta… "
Khánh Trần nói.
"Hâm mộ chứ… "
Lâm Tiểu Tiếu thản nhiên thừa nhận:
"Không phải ai cũng có thể trở thành học trò của lão bản đâu, ít nhất ta và Diệp Vãn không được."
"Vì sao?"
Khánh Trần không hiểu.
"Bởi vì hai ta đều không qua được cửa thứ nhất… "
Lâm Tiểu Tiếu nói:
"Nhưng lão bản cảm thấy, hẳn ngươi có thể vượt."
"Vượt qua cái gì?"
Khánh Trần có chút sửng sốt.
Lâm Tiểu Tiếu cười thần bí:
"Đó là một con đường đi về cửa tử. Mỗi một tầng là một tuyệt cảnh, một lần cảm thụ thống khổ.”
"Vì sao lại là ta?"
"Bởi vì lão bản nói ngươi có dũng khí tìm đường sống trong chỗ chết."
"Đã thống khổ như vậy, vì sao ngươi còn hâm mộ?"
Khánh Trần hỏi.
"Vì đó là con đường tu hành để có được tiềm lực vô hạn, mà hạn mức cao nhất ta và Diệp Vãn có thể đạt tới đã được quyết định từ lâu… "
Lâm Tiểu Tiếu chia sẻ:
"Dù con đường kia thống khổ nhưng ngươi phải hiểu, trải qua thống khổ mới có thể tiến bộ.”
Khánh Trần không tiếp tục xoắn xuýt đề tài này nữa, mà nghi hoặc:
"Lý Thúc Đồng tiên sinh bao nhiêu tuổi rồi."