Nếu như Ương Ương có thể thuê cùng nàng, đối phương còn là cô gái mà nàng ngưỡng mộ, đây đương nhiên chuyện tốt rồi.
Ương Ương cười nói:
"Một phòng ngủ một phòng khách cũng không sao, tối nay ta sẽ đến tìm ngươi để bàn về chuyện này."
Nói xong, nàng quay lại ngồi bên cạnh Khánh Trần:
"Đúng rồi, ngươi đã nghĩ xong chuyện tham gia biểu tình chưa."
"Từ lúc xuyên qua đến bây giờ mới chỉ được hai tháng.”
Khánh Trần chậm rãi phân tích:
"Ta không tin trong vòng hai tháng ngươi có thể đồng cảm với các học sinh ở thế giới trong, dù có đi chăng nữa, ta cũng không tin nhanh như vậy ngươi đã dám đứng ra tổ chức một cuộc biểu tình."
"Cho nên?”
Ương Ương nghiêng đầu hỏi.
"cho nên phía sau buổi biểu tình này, chắc chắn ngươi có mục đích khác.”
Khánh Trần nói:
“Nói cách khác, ngươi và tổ chức đứng sau ngươi có một mục đích khác."
"Đoán đúng rồi.”
Ương Ương cười nói:
"Nhưng cũng không hoàn toàn chính xác."
Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Mặc dù bây giờ ta không thể đồng ý với cách làm của các bạn học đó, chỉ là ta nhìn những khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đó, dù bị người khác chế giễu cũng phải cắn răng giữ khuôn mặt tươi cười để phát tờ rơi, ta hi vọng tổ chức của ngươi sẽ không lợi dụng loại người này."
"Ta nói không hoàn toàn chính xác là vì họ đã có hành động trước khi chúng ta trợ giúp, chúng ta chẳng qua giúp thêm chút thôi.”
Ương Ương nói với vẻ nghiêm túc hiếm thấy:
“Hơn nữa, những việc chúng tôi đã lên kế hoạch chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến họ, mục tiêu của tổ chức cũng giống họ."
Ương Ương nói tiếp:
"Khánh Trần, ngươi đã bao giờ tự hỏi là ai đã khiến chúng ta xuyên qua chưa. Tại sao đối phương lại bắt chúng ta xuyên đến nơi này. Ban đầu ta không rõ lắm, rất nhiều người cũng không nghĩ ra. Ta đang nghĩ, có lẽ muốn chúng ta xuyên đến đây để chúng ta giúp đỡ những con người này thay đổi thế giới."
Khánh Trần trầm tư, có một câu hỏi được đặt ra trên một APP nọ, nếu 10.000 người hiện đại có thể xuyên không về thời cổ đại, liệu họ có thể lật đổ chế độ phong kiến không?
Những gì Ương Ương đang nói bây giờ rất giống với câu hỏi đó.
Tại sao những người du hành như họ phải xuyên qua, tại sao lại đến nơi này?
Thật ra không có câu trả lời chính xác cho câu hỏi này, 10.000 người du hành sẽ đưa ra 10.000 đáp án khác nhau, Ương Ương đã tìm được chính nàng, nhưng Khánh Trần vẫn còn chưa tìm được câu trả lời cho mình.
"Ương Ương, chắc chắn những học sinh kia sẽ không thành công.”
Khánh Trần nói.
Ương Ương nghiêng đầu hỏi:
"Khánh Trần, ngươi tin vào kỳ tích không?"
Khánh Trần chần trừ hai giây:
"Ta tin."
"Những học sinh kia cũng tin.”
Ương Ương cười nói:
"Nếu người tin vào kỳ tích, chính bản thân ngươi đã là một kỳ tích rồi."
Lúc này, ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ hắt xuống sàn tàu, đoàn tàu đã nhanh chóng đi vào bóng của khu rừng thép.
Khi đoàn tàu hạng nhẹ đến tầng 66 của cao ốc Lạc Thần, Ương Ương bước ra khỏi sân ga trước, thậm chí nàng còn quay đầu lại vẫy vẫy tay với Khánh Trần ở phía sau:
"Đờ đẫn làm gì, về nhà thôi!"
"Ngươi thật sự không có chút ý thức nào của người ngoài sao.”
Khánh Trần cảm khái nói.
Trịnh Ức lặng lẽ đi theo phía sau hai người, nàng chợt phát hiện ra một vấn đề, khoảng cách đi đường giữa thiếu niên này và thiếu nữ ở phía trước lúc xa lúc gần.
Trên thực tế, có một khoảng cách an toàn giữa những người đi bộ song song với nhau, hầu hết mọi người đều có khoảng cách an toàn là một mét, nếu như một đôi nam nữ đi trên đường cách nhau một mét trở lên, chắc chắn họ không quen biết nhau.
Nhưng Trịnh Ức có hơi nghi hoặc, khoảng cách ở giữa Khánh Trần và Ương Ương hoàn toàn không cố định, khiến nàng cảm thấy rất khó xác định.
Giống như tình nhân, lại không giống.
Lúc đến tầng 132, thiếu nữ tóc bạch kim trơ mắt nhìn hai người kia cùng đi vào một căn nhà.
Nàng ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, thậm chí còn quên mở cửa nhà mình ra.
Thật sự là loại quan hệ đó sao?
Trịnh Ức yên lặng mở cửa, nàng lấy ra thanh protein từ trong tủ lạnh, sau đó lại đổ ra hai viên vitamin tổng hợp từ trong lọ thuốc, hòa với nước rồi nuốt vào trong bụng.
Bởi vì nàng mua thanh protein giá rẻ nên dinh dưỡng trong đó khá ít, nhất định phải uống thêm vitamin tổng hợp mới có thể bổ sung nhu cầu chất dinh dưỡng cần thiết hằng ngày.
Nàng yên lặng đếm số thanh protein còn lại trong tủ lạnh, tính xem còn có thể ăn bao nhiêu ngày nữa.
….
Giờ phút này, Ương Ương đang ngắm nhìn căn nhà:
"Cao ốc Lạc Thần này đã được xây dựng từ rất lâu rồi, trang trí trong căn nhà này hoàn toàn không ăn nhập với bề ngoài tòa cao ốc. Không ngờ ở thế giới ngoài ngươi khổ cực như vậy nhưng ở thế giới trong lại rất giàu có."
Khánh Trần hoàn toàn không để ý đến lời chế giễu của đối phương:
"Giúp ta chế tạo môi trường trọng lực đi, ta muốn bắt đầu luyện tập."