Những người bình thường có thể không quan tâm đến những trận đấu sinh tử trong lồng bát giác, nhưng mà có rất nhiều người trong liên bang lại thích xem những trận đấu này, nhất là thanh thiếu niên.
Bạn nam kia tò mò nhìn về phía Ương Ương:
“Hôm qua không phải hai người đi cùng nhau sau giờ học sao, ngươi không biết chuyện này sao?"
"Thật đúng là không biết."
Ương Ương đáp.
Bạn học đã xem trận đấu hôm qua phấn khởi nói:
"Ta đã tận mắt chứng kiến bạn học Khánh Trần tham gia trận đánh xác định đẳng cấp ngày hôm qua, lúc đầu hắn còn bị đánh, nhưng lúc sau lại trở nên rất mạnh mẽ. Nhưng mà sau khi đến hạng hổ, có vẻ Khánh Trần đã không chịu nổi nữa, hắn bị Hoàng Tử Hiền đè xuống đánh hơn mười phút rồi mới có thể phản công."
Ương Ương gật gật đầu, bây giờ nàng đã biết vì sao hôm nay Khánh Trần không đi học.
Thật ra nàng cũng đã từng xem đấu hắc quyền, có trên trăm nhà tổ chức võ đài đấu hắc quyền trong thành phố số 18, luật thi đấu của mỗi nhà lại càng tàn nhẫn hơn nhà khác, bây giờ chắc chắn trên cơ thể của Khánh Trần đang có đầy vết thương.
Một bạn nam khác có mặt tại hiện trường đêm qua tiếp tục nói:
"Bạn học Khánh Trần không phải là không chịu được, ta cảm thấy trận chiến đặc sắc nhất đêm qua chính là trận kia. Các ngươi không biết, lúc bắt đầu, bạn học Khánh Trần còn không thích ứng được với tiết tấu chiến đấu của hạng hổ, bị người ta ép tới rìa lồng bát giác, lúc sau không biết làm sao hắn có thể bộc phát ra huyết tính, dùng vết thương của bản thân để đổi lấy vết thương của đối phương, lấy mạng đổi mạng, làm cho cựu Quyền Vương bó tay bó chân, cuối cùng còn đánh cho đối phương bật khóc!"
....
Giờ phút này, Khánh Trần đang nằm ở trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn còn không biết trong lớp đang thảo luận đến trận chiến của hắn tối qua.
Khánh Trần biết mục đích của Lý Thúc Đồng khi dẫn hắn lên võ đài, chính là để hắn tiêu hóa sức mạnh mà hắn đã đạt được trong thực chiến.
Mỗi Kỵ Sĩ đều thăng cấp theo kiểu nhảy cóc nên nhất định phải có một quá trình để làm quen với bản thân.
Tựa như một đứa bé bỗng nhiên có được 10 triệu, nhưng hắn chỉ biết là 10 triệu có thể mua được kẹo mút, không biết 10 triệu còn có thể mua được nhà, mua xe, mua xe thể thao.
Hơn nữa, Khánh Trần khác với những người đã từng được huấn luyện, thời gian huấn luyện mà hắn có được cũng chỉ là lần Diệp Vãn vội vàng giảng dạy trước kia.
Vì vậy, hắn luôn cần phải thường xuyên xem xét, quan sát và học hỏi, đó là điều mà hắn am hiểu nhất.
Mỗi ngày trong võ đài đều diễn ra những trận chiến sinh tử, các võ sĩ cũng là những người có kỹ năng chiến đấu thành thạo nhất, vì thế tất cả các Kỵ Sĩ đều sẽ đến đó để luyện tập.
Đúng như lời Lý Thúc Đồng nói trước khi ra đi: Đợi cho đến khi ngươi không cần sử dụng chân khí của Kỵ Sĩ cũng có thể đánh bại võ sĩ hạng hổ, thì có thể bắt đầu cân nhắc vượt qua Sinh Tử Quan lần tiếp theo.
Ý của câu này là để Khánh Trần học hỏi những kỹ năng cận chiến tốt nhất từ trên người những võ sĩ hắc quyền tốt nhất ở trong những sàn đấu tốt nhất ở khu thứ bốn.
Khi đó, hắn mới không phải là một kẻ ngốc không có gì ngoài sức mạnh.
Nghĩ tới đây, Khánh Trần kết thúc lần hồi tưởng hôm nay, sau đó hắn cầm điện thoại rồi gợi một cuộc gọi:
"Alo, xin chào, ta là Khánh Tiểu Thổ, có thể cho xe bảo mẫu tới đón ta không?"
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười của Giang Tiểu Đường:
"Được rồi, ta sẽ sắp xếp cho ngươi, ngươi bây giờ là võ sĩ hot nhất trong sàn đấu của chúng ta, lúc nào muốn đến đều có thể đến. Ta xem lại một chút, địa chỉ mà cha ngươi lưu lại là cao ốc Lạc Thần, đúng không?"
"Ừ, là cao ốc Lạc Thần, cảm ơn.”
Khánh Trần ngắt điện thoại.
Hắn hơi nghi hoặc, theo đạo lý cuộc điện thoại này không phải nên do nhân viên công tác của sàn đấu nghe sao, tại sao lại trực tiếp gọi tới số điện thoại của bà chủ sàn đấu là sao?
Không lâu sau xe bảo mẫu đã đến, Khánh Trần đang ngồi trong xe bảo mẫu sang trọng liền thấy trên mặt bàn bên cạnh đã chuẩn bị sẵn hoa quả và trà bánh cho hắn.
Xe bảo mẫu màu đen đi qua thành phố rộng lớn và phức tạp, như thể đang đi giữa một mê cung.
Mấy chục phút sau, xe bảo mẫu trực tiếp lái vào cửa sau sàn đấu, nhưng khi Khánh Trần mở cửa xe lại ngây ngẩn cả người.
Hoàng Tử Hiền đang ngồi trên xe lăn lẳng lặng chờ đợi, hắn thấy Khánh Trần xuống xe liền khó khăn đứng dậy.
Khánh Trần đánh giá.
Thương thế trên người đối phương còn nghiêm trọng hơn so với hắn, cánh tay trái còn đang treo trên cổ, xem ra là bị gãy xương.
Chỉ là Khánh Trần có chút kỳ quái, đối phương bị thương nặng như vậy, không ở yên trong bệnh viện mà dưỡng thương, lại còn chạy tới chờ mình làm cái gì.