Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 387: Nghi Ngờ




“Cũng không trùng hợp lắm.”

Có người nói:

“Ngục giam giới nghiêm trước lúc thi đấu quyền anh một ngày, cho dù có muốn giúp Khánh Trần giấu giếm thân phận, vậy thì cứ không cho hắn đi thi đấu, không phải dễ dàng hơn việc này sao? Hơn nữa hệ thống quản lý ngục giam không ở cùng một hệ thống với chúng ta, chỉ sợ đó là chỗ công bằng nhất trong Liên Bang, ai có thể để vị Nhất kia giúp đỡ làm việc đó chứ?”

“Ta luôn cảm thấy kì quái, tất cả mọi chuyện đều kì quá.”

Một người khác nói:

“Được rồi, mọi chuyện cứ chờ đến khi gặp Khánh Trần là biết.”

Đến khi họ đi tới vùng ngoại ô cách 20 dặm, bảy tám người ngồi trên xe chờ ở bên ngoài, còn hai người thì sát trùng trừ độc dưới sự hướng dẫn của robot canh ngục.

Không chỉ như thế, hai nhân viên điều tra cầm lệnh thẩm vấn trong tay còn muốn mặc trang phục bảo hộ kín cả người, chỉ có mỗi trên mặt là có màng bảo hộ hơi mờ, những chỗ còn lại đều được che kín mít.

Hai nhân viên điều tra nhìn nhau, đều nhận ra sự khác thường.

Họ được robot canh ngục dẫn vào phòng thẩm vấn, không lâu sau, Khánh Trần cũng mặc trang phục bảo hộ được robot canh ngục áp giải đến, ngồi xuống đối diện họ.

“Khánh Trần” bình tĩnh nói:

“Ta không biết vụ án 1092112 gì cả, cũng không giúp được gì, nếu như trong Khánh thị có người muốn dùng loại chuyện vớ vẩn này để khiến ta rời khỏi trận chiến ảnh tử, vậy sợ rằng họ đã suy nghĩ nhiều rồi.”

Một nhân viên điều tra nói:

“Không cần khẩn trương, thật ra đây chỉ là cách để vào ngục giam thôi, không có người nào muốn vu oan hãm hại ngươi cả. Tự giới thiệu mình một chút, ta là cảnh sát trưởng của uỷ ban quản lý trị an cấp 2, Khánh Huân. Tính ra ta là anh họ của ngươi, mặc dù trước kia hai ta cũng chưa từng gặp mặt.”

“Khánh Trần” phía đối diện nhẹ nhàng thở ra:

“Các ngươi tìm ta có việc gì?”

“Chúng ta muốn hỏi một chút, gần đây ngươi có ra khỏi ngục giam không?”

Khánh Huân hỏi.

“Không, nếu ta có thể ra ngoài thì đã sớm ra rồi.”

“Khánh Trần” nói:

“Khánh Ngôn đâu, đã lâu chưa gặp hắn, vì cái không phải hắn đến?”

Hai nhân viên điều tra nhìn nhau, Khánh Huân nói:

“Khánh Ngôn chết rồi.”

Nói xong, hai người liền nhìn nhìn chằm chằm vào “Khánh Trần”, nhưng vì cách một lớp trang phục bảo hộ nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt của thiếu niên.

Có vẻ “Khánh Trần” cũng không kinh ngạc, chỉ lạnh nhạt hỏi:

“Hắn chết như thế nào?”

“Sử dụng nhiều chip Dopamine quá dẫn đến bi quan chán đời, tự sát trước mắt bao người.”

Khánh Huân nói:

“Đây là điều hiển nhiên, không có liên quan gì đến những người khác.”

“Khánh Trần” bình tĩnh nói:

“Chết tốt lắm.”

Khánh Huân nhíu mày:

“Ngươi không hề giật mình, thậm chí không hề có cảm xúc nào.”

“Ta nên tỏ vẻ vui mừng đúng không.”

“Khánh Trần” cười nói:

“Đúng thật, ta và hắn có quan hệ kém như vậy, hắn chết ta phải vui mừng mới đúng.”

Nhưng vào lúc này, Khánh Huân và một nhân viên điều tra khác bỗng nhiên tiến lên trước một bước, hai người cùng nhau vạch trang phục bảo hộ trên người “Khánh Trần” ra, để lộ khuôn mặt thật sự của Khánh Trần ở bên trong.

Họ nghi ngờ trang phục bảo hộ này dùng để che giấu phận chân thật, có lẽ căn bản không phải là Khánh Trần!

Còi báo động trong phòng thẩm vấn vang lên, mà Khánh Huân thì đè “Khánh Trần” lại, vừa mở máy tính bảng ra đối chiếu khuôn mặt, vừa dùng tay xoa nắm mặt của đối phương, có vẻ muốn xem hắn có đeo mặt nạ da người không.

Bây giờ Liên Bang có rất nhiều tổ chức sản xuất mặt nạ mô phỏng người thật, rất nhiều người đều có thể cải trang được.

Hơn mười giây sau, Khánh Huân mới nhẹ nhàng thở ra:

“Giọng nói phù hợp, khuôn mặt phù hợp, xác nhận thân phận.”

Dưới bộ trang phục bảo hộ này lại là “Khánh Trần” mà Nhất sửa đổi lại trong hệ thống.

Lúc này robot canh ngục ở ngoài cửa xông vào, một con nói:

“Hai người vi phạm quy định quản lý ngục giam số 27, sẽ tạm thời bị bắt lại, chuyển đến uỷ ban quản lý trị an thẩm tra xử lí.”

Khánh Huân và một nhân viên điều tra khác nhìn nhau cười một tiếng, họ đã sớm biết Nhất sẽ đưa họ ra ngoài, cho nên cũng không lo lắng.

Họ nghĩ, mặc dù hệ thống quản lý ngục giam công bằng, nhưng vẫn cứng ngắc như trước.

Đợi đến khi họ được chuyển đến uỷ ban quản lý trị an, sẽ được phán vô tội thả ra luôn, sau đó họ sẽ có thể trở về ngủ ngon giấc.

Sau khi hai người này bị robot canh ngục dẫn đi, khuôn mặt của “Khánh Trần” đã khôi phục thành dáng vẻ thật sự của Lý Thúc Đồng, hắn vuốt mặt mình:

“Tí nữa thì ta không nhịn được muốn giết chết hai người này.”

Đằng sau, Lâm Tiểu Tiếu đẩy cửa vào:

“Ông chủ, chúng ta có cần phải như vậy sao, còn phải làm cả trang phục bảo hộ để họ nghi ngờ?”

Lý Thúc Đồng cười nói:

“Ngươi thì biết cái gì, mọi người trên đời này đều chỉ tin tường sự thật mà mình khó khăn lắm mới tìm ra, nếu như không vất vả một chút, họ sẽ còn tiếp tục còn nghi ngờ.”

Cho đến lúc này, thân phận của Khánh Trần mới mới xem như an tâm.

Vì để Khánh Trần thật sự trở thành ảnh tử, hôm nay Lý Thúc Đồng đã