Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 394: Giang Tiểu Đường




Cùng lúc đó.

Ngục giam số 18 vắng vẻ vẫn chưa tới giờ ăn cơm.

Khánh Trần thấy Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn đứng trên quảng trường, hắn phấn khích tiến lên chào hỏinhư những người bạn cũ gặp lại nhau.

So với căn nhà trong cao ốc Lạc Thần ở khu thứ sáu, thật ra nơi này mới giống nhà của Khánh Trần hơn, hai người trước mặt này chính là người nhà của hắn.

Khu vực đọc sách quen thuộc, khu huấn luyện quen thuộc, còn căn phòng ăn quen thuộc, thậm chí khi Khánh Trần ngẩng đầu nhìn lên trần nhà kim loại phía trên cũng cảm thấy thân thiết.

Loại cảm giác kỳ quái này như ngươi đã quanh quẩn ở bên ngoài rất lâu, cuối cùng cũng được về nhà mình.

Hai người Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn nhìn nhau cười một tiếng, thời gian này không gặp được Khánh Trần, bây giờ được gặp lại, họ cảm thấy rất vui.

Diệp Vãn đánh giá Khánh Trần:

"Lên được Thanh Sơn Tuyệt Bích rồi?"

Lâm Tiểu Tiếu vui vẻ nói:

“Lên được Tuyệt bích rồi."

Diệp Vãn chậm rãi nhìn về phía hắn:

“Đừng chơi mấy trò nhại lại như trẻ con với ta."

"Được rồi.”

Lâm Tiểu Tiếu tiếc hận nói.

Diệp Vãn lại nhìn về phía Khánh Trần lần nữa:

"Ta đã xem trận đấu của ngươi, nhìn tổng thể thì khá tốt, nhưng còn thiếu kinh nghiệm, ta hi vọng ngươi sẽ lập một kế hoạch vững chắc cho mình."

“Rất lâu hắn mới trở về một lần mà ngươi lại nói đến chuyện tu luyện!”

Lâm Tiểu Tiếu không vui.

Lúc này, Khánh Trần nghe thấy Diệp Vãn nói về trận đấu trên võ đài, hắn chợt nhớ tới cái gì rồi quay lại hỏi Lý Thúc Đồng:

"Sư phụ, ngài có quen Giang Tiểu Đường của sàn đấu Hải Đường không?"

"Giang Tiểu Đường?”

Lâm Tiểu Tiếu nhướn mày.

Khánh Trần nhìn sang, phát hiện Lâm Tiểu Tiếu đã im lặng, dường như hắn không muốn thảo luận về người phụ nữ này.

"Sao vậy, nàng có vấn đề gì sao?”

Khánh Trần nghi hoặc:

“Khi ta nhắc đến nàng, biểu cảm của ngươi giống như từng bị nàng đá vậy."

"Ngươi hỏi ông chủ đi, những chuyện này ta không muốn nhắc tới.”

Lâm Tiểu Tiếu bĩu môi nói.

Lý Thúc Đồng cười giải thích:

"Nàng cũng như Lâm Tiểu Tiếu và Diệp Vãn, đều là những đứa trẻ bị bỏ rơi, sau đó đã xảy ra một vài chuyện nên bọn Lâm Tiểu Tiếu không muốn nói tới nàng."

Khánh Trần giật mình, xem ra đối phương cũng là một trong những đứa trẻ mồ côi mà Lý Thúc Đồng nhận nuôi, khó trách đối phương lại đột nhiên bảo hắn gọi nàng là chị, thậm chí vì câu này còn hứa hẹn chia hoa hồng cho mình theo tỉ lệ của Quyền Vương cấp Lục Địa Tuần Hành.

Chỉ là, không biết vì sao đối phương lại đột nhiên bỏ ý định này.

Khánh Trần cảm thấy hơi khó hiểu:

"Có thể tiết lộ chuyện gì đã xảy ra không?"

"Mọi chuyện đều đã qua.”

Lý Thúc Đồng cười nói:

"Tiểu Tiếu, ngươi đi lấy video về Từ Lâm Sâm đến đây, phải rõ ràng một chút."

Lâm Tiểu Tiếu biết Lý Thúc Đồng muốn làm gì, không sau hắn đã cầm theo tool đọc quay lại, sau đó ấn mở nó, trong video là hình ảnh Từ Lâm Sâm bình tĩnh nhìn vào máy quay nói:

"Lần tấn công Hiệp hội Bảo hộ Động vật hoang dã ở trên vùng hoang dã là do Át Bích gây ra. Nhưng ta cũng muốn vạch trần những việc mà Hiệp hội Bảo hộ Động vật hoang dã của liên bang đã làm."

Nói xong, máy ảnh nhất chuyển, phía sau hắn ta có rất nhiều thi thể của linh dương nằm la liệt đầy đất, có vài con còn vừa bị lột da.

Những thi thể linh dương kia bị người ta vứt lung tung trên bãi bùn, nhìn vô cùng tàn nhẫn.

Máy quay lại quay về phía gương mặt của Từ Lâm Sâm, đối phương nói:

"Hiệp hội Bảo hộ Động vật hoang dã đã dùng lí do điều tra nghiên cứu để rời khỏi liên bang, kết quả họ lại mang theo súng đạn đi săn giết những loài có nguy cơ tiệt chủng để cung cấp thảm lông cho giới nhà giàu của liên bang, những tổ chức như thế này, Át Bích gặp ai sẽ giết người đó..."

Khánh Trần hơi ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới Át Bích lại còn quản những chuyện thế này.

Cũng không nghĩ tới Hiệp hội Bảo hộ động vật của liên bang lại có thể làm những chuyện như vậy.

Sau một lúc, gương mặt của Khánh Trần bắt đầu biến đổi, chỉ sau năm sáu giây, hắn đã biến thành khuôn mặt Từ Lâm Sâm.

“Giọng nói thế nào?”

Khánh Trần hỏi.

Lâm Tiểu Tiếu cảm thán:

"Vật cấm kỵ ACE-005 rất thích hợp với ngươi, trước kia mỗi lần ông chủ muốn thay đổi gương mặt đều cần nửa ngày, ta nhìn thấy...Ông chủ, ta sai rồi."

Lý Thúc Đồng không nhịn được mà khoát khoát tay:

"Sắp xếp cho cai ngục áp giải Khánh Trần từ bên ngoài vào, chuẩn bị thả họ ra, hôm nay ta sẽ trốn ở phía sau xem trò hay, chờ họ đến đông đủ rồi tính tiếp."

"Chờ một chút, sư phụ.”

Khánh Trần hỏi:

"Các ngươi còn chưa nói cho ta tính cách của Từ Lâm Sâm như thế nào, Quách Hổ Thiền có thân thiết với hắn không?"