Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 474: Trò Chơi




Nói xong, trong bóng tối lại truyền đến tiếng ho khan dữ dội.

Khánh Trần mơ hồ nhìn thấy đối phương lấy ra một chiếc khăn tay rồi đưa lên che miệng, sau đó, mùi máu tươi lập tức tràn ngập trong không khí.

Khánh Trần bỗng nhiên hiểu ra một điều, đối phương nói không còn thời gian là có ý gì.

"Ảnh tử tiên sinh."

Khánh Trần nói:

"Vì vị trí thủ lĩnh ảnh tử mà bị thương nặng như vậy, có đáng giá không? Quyền lực quan trọng như vậy sao?"

"Quyền lực sao?"

Vị thủ lĩnh ảnh tử im lặng rất lâu mới nói:

"Cơ nghiệp của Khánh thị như một ngọn núi cao, ngươi và ta đều là những viên đá xây nên ngọn núi này. Chỉ khi ngươi thật sự đứng trước mặt ngon núi mới có thể hiểu được một điều, danh dự của cá nhân đã không còn là vấn đề đáng nữa. Quyền lực chỉ là sản phẩm đi kèm khi phải gánh vác sứ mệnh mà thôi."

Khánh Trần lắc đầu:

"Nếu ngài muốn ta chủ động tham dự, ngài phải cho ta biết quyền lực ta có thể nhận được lớn đến mức nào, hoặc cho ta biết ta sẽ có được của cải và chức vị lớn đến đâu, đừng nói ta biết sứ mệnh gì gì đó. Ta cảm thấy mình không có sứ mệnh gì cả, càng không muốn nghe.”

"Không sao cả, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu.”

Thủ lĩnh ảnh tử suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Ta không chờ nổi mấy năm nữa, cũng không thể đợi những người kia chậm rãi tìm ra người chiến thắng, cho nên, đương nhiên ta hi vọng việc này có thể tăng tốc. Lúc này, có vẻ ngươi là người thích hợp nhất."

"Ảnh tử tiên sinh chỉ chơi trò chơi này với mình ta, hay với tất cả những người khác nữa?"

Khánh Trần hỏi.

Thủ lĩnh ảnh tử nở nụ cười:

"Đây là một bí mật khác, nếu ngươi muốn biết sụ thật, hãy giết một người được chọn khác. Thế giới này rất tàn khốc, ngươi không giết người, sẽ có người muốn giết ngươi. Làm thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị thì phải quen với giết chóc. Trên người ngươi có huyết tính, nhưng mùi máu tươi vẫn chưa đủ. Nhiều năm không gặp ngươi, ngươi vẫn thông minh và ngây thơ như trước, đây là ưu điểm của ngươi, nhưng cũng là khuyết điểm."

Khánh Trần hỏi những vấn đề khác nữa. Dưới tình huống thông tin hai bên biết chênh lệch quá nhiều, hỏi thêm chỉ tăng cảm giác vượt trội của đối phương.

Nhưng vào lúc này, vị thủ lĩnh ảnh tử đứng dậy cười nói:

"Trò chơi này sẽ có hiệu lực mãi mãi."

Nói xong, hắn bỗng lấy ra một tấm gương to bằng bàn tay, đối diện tấm gương đột nhiên xuất hiện một cánh cửa tối om.

Đồng tử của Khánh Trần bỗng nhiên co rụt lại, hắn hiểu ra, có lẽ tấm gương trong tay đối phương chính là một vật cấm kỵ bí ẩn nào đó, nó có thể giúp vị thủ lĩnh ảnh tử của Khánh thị có thể đi đến bất kì nơi nào hắn muốn.

Điều này khiến hắn rất bất ngờ, bởi vì đối với một học thần về vật lý như hắn, năng lực xuyên qua không gian còn khiến hắn rung động hơn nhiều so với Con Rối Giật Dây.

Vật cấm kỵ này còn thần bí hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Hơn nữa nếu một người có thể đến bật kì nơi nào mà hắn muốn thì những người khác rất khó phòng bị!

Nhưng mà, có lẽ vật cấm kỵ này chỉ có thể đi "địa điểm đã biết", nếu không thì sao vị thủ lĩnh ảnh này lại đi vào nhà hắn từ cửa chính chứ?

Vị thủ lĩnh ảnh tử dường như nhận ra phản ứng của Khánh Trần:

"Hay ta tăng thêm một điều kiện nữa, nếu một ngày nào đó ngươi trở thành ảnh tử, ta sẽ tặng vật cấm kỵ này cho ngươi."

Trước khi vị thủ lĩnh ảnh tử đi vào trong cánh cửa, Khánh Trần hỏi:

"Thật ra ảnh tử tiên sinh lo ta sẽ đứng về phía Kỵ Sĩ đúng không, cho nên mới tự mình đi chuyến này, ngài đang lo ta sẽ rời khỏi Khánh thị sao?"

"Ta chỉ lo ngươi quá thân thiết với Lý Thúc Đồng sẽ khiến ngươi quên mất thân phận là thành viên Khánh thị của mình.”

Vị thủ lĩnh ảnh tử cười cười.

Khánh Trần im lặng hai giây rồi nói:

"Lý Thúc Đồng đã tặng cho ta một vật cấm kỵ, ngài còn chưa tặng gì."

Vị thủ lĩnh ảnh tử nở nụ cười:

"Thật thú vị."

Nói xong, hắn không tiếp tục trả lời mà quay người biến mất trong cánh cửa kia.

....

Khánh Trần vẫn lẳng lặng ngồi trên ghế sô pha như cũ, mãi cho đến khi cánh cửa kia biến mất hắn mới thở phài nhẹ nhõm.

Áp lực mà thủ lĩnh ảnh tử mang đến vượt xa so với tưởng tượng của hắn, hắn không thể bình tĩnh như trong tưởng tượng.

Đối phương chỉ tùy tiện ngồi đối diện mà đã khiến hắn cảm thấy mình đang nói chuyện với một con mãnh hổ, không khí trong phòng như bị một loại lực nào đó tác động vào, khiến tinh thần Khánh Trần lúc nào cũng cũng căng thẳng.

Một giây sau, ngọn đèn màu cam ấm áp trong phòng sáng lên.

Khánh Trần tò mò nói:

"Sao vừa rồi ngươi không mở đèn lên để ta thấy rõ khuôn mặt của hắn."

Nhất nói:

"Ta không muốn động vào hạng người này."

Khánh Trần rất sửng sốt, hạng người gì mà có thể khiến Nhất cũng không dám tùy ý động vào?