Lúc Khánh Trần nghe được chuyện này, trong lòng không hề lo cho Hằng Xã và Lý Đông Trạch, dù sao hắn cũng biết Lý Thúc Đồng không chết.
Chỉ cần sư phụ vẫn sống, hơn mười câu lạc bộ kia căn bản không thể gây ra được chuyện gì, hoặc có thể nói, ba người Lâm Tiểu Tiếu, Diệp Vãn, Lý Đông Trạch đủ để giải quyết rồi.
Điều Khánh Trần quan tâm là, đây có phải là cơ hội để mình tiêu diệt luôn Hoà Thắng Xã giúp Lưu Đức Trụ thoát tội không?
Hắn đột nhiên cảm giác được, hình như trưởng công chúa đời thứ hai của Lý thị có rất nhiều quyền lực, có phải mình đi theo đối phương sẽ lấy được rất nhiều tin tức ở mọi lúc mọi nơi không?
Hơn nữa đều là những tin tức rất quan trọng.
Cô gái tên là Nguyệt Nhi kia rời đi, Lý Trường Thanh cười nói với Khánh Trần:
"Ngại quá, lại để việc vặt này quấy rầy bữa tối của hai chúng ta.”
"Không có việc gì."
Khánh Trần hời hợt nói, nhưng thật ra trong nội lại hy vọng Nguyệt Nhi có thể nói thêm chút nữa.
Món khai vị được đưa lên, Khánh Trần đứng dậy đi đến chỗ đối diện Lý Trường Thanh, ngồi nghiêm chỉnh ăn cơm, kết quả một giây sau lại cảm giác đối phương cọ chân vào đùi hắn.
Khánh Trần tê cả da đầu, hắn chưa bao giờ gặp phải chuyện này cả:
"A di, chuyện này không được đâu!”
"Ta chỉ thích nhìn vẻ xấu hổ của ngươi, rõ ràng ở trên mạng tên là Phương Tâm Tung Hỏa Phạm, nhưng ở ngoài đời lại hay xấu hổ, đúng là thú vị."
Lý Trường Thanh cũng không ăn cơm, mà chống cằm nhìn Khánh Trần:
"Đề nghị vừa rồi của ta như thế nào, đi theo a di, bồi dưỡng một chút tình cảm?”
Mặc dù Khánh Trần rất muốn lấy được tin tức, nhưng hắn lo mình thật sự sẽ bị sư phụ đánh chết, thế là vội lau miệng nói:
"Là thế này a di, ta cần suy nghĩ một chút...”
"Không sao cả, a di sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ."
Lý Trường Thanh hé miệng cười nói:
"Không cần vội, cả đời còn dài mà.”
Lúc Lý Trường Thanh cười, nốt ruồi ở khoé miệng đối phương càng thêm xinh đẹp quyến rũ.
"Ừm, cảm ơn a di, ta ăn no rồi, lần sau chúng ta sẽ gặp lại."
Khánh Trần đứng dậy đi ra ngoài, trong lòng tự nhủ chắc sẽ không còn lần sau đâu.
Lý Trường Thanh ngồi một mình nhìn bóng lưng Khánh Trần biến mất ngoài cửa sổ, một lát sau, “Phương Tâm Tung Hỏa Phạm” lại gửi một tin nhắn đến điện thoại của nàng:
"Ta vẫn chưa quen cách giao tiếp ở ngoài đời lắm, tối nay ngươi rất đẹp, đẹp giống như tử la lan độc nhất vô nhị trong đêm vậy...Cho ta một chút thời gian, ta sẽ thuyết phục mình trở lại bên cạnh ngươi một lần nữa...”
Người phụ nữ mỉm cười tắt điện thoại:
"Lại còn chơi lạt mềm buộc chặt với ta nữa, muốn từ chối lại ra vẻ mời chào, rõ ràng ta thấy ngươi cũng rất thích ta mà.”
...
Lúc ở trong xe trên không, Khánh Trần nới lỏng cà vạt của mình, bình tĩnh nói:
"Ngươi có biết, xét về mặt huyết thống, nàng là em gái ruột của sư phụ ta?”
"Ta biết chứ."
Nhất nói:
"Nhưng ngươi và nàng đâu có quan hệ máu mủ.”
"Nàng còn lớn hơn ta 17 tuổi!"
Khánh Trần nói.
"Xét về mặt tư tưởng của xã hội loài người, nếu như ngươi và nàng có tình cảm với nhau thì đúng là không đúng chuẩn mực."
Nhất nói:
"Nhưng ngươi biết cái gì là lãng mạn không, chính là tình cảm mà khi biết rõ không có khả năng, lại vẫn muốn kiên trì đến cùng, đó chính là lãng mạn.”
Khánh Trần ngơ ngác, sao trí tuệ nhân tạo này nói chuyện lại có logic thế.
Lúc này, Nhất lại nói:
"Đương nhiên ta chỉ nói đùa thôi. Nhưng mà chắc hẳn ngươi cũng biết rõ, cho dù sau này ngươi muốn làm gì, đi theo Lý Trường Thanh đều là một lựa chọn tốt, nàng cũng không ép buộc ngươi làm gì, ngươi chỉ cần giả vờ làm vệ sĩ làcó thể lấy được tin tức ngoài dự đoán rồi, không phải tốt hơn việc tự ngươi chậm rãi tìm kiếm tin tức sao?”
Khánh Trần trầm tư.
Nhất nói tiếp:
"Ta cũng biết ngươi và nàng không thể có tình cảm, ta đề nghị như thế cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi, hy vọng sau này ngươi có thể làm việc tốt hơn.”
Khánh Trần tiếp tục trầm tư.
Một giây sau, Nhất lại thản nhiên nói:
"Ta nói với nàng “Phương Tâm Tung Hỏa Phạm” là một chiến sĩ gen, trùng hợp là đã sử dụng thuốc biến đổi gen thứ tự FDE của Lý thị, nàng đã hứa sẽ giúp Phương Tâm Tung Hỏa Phạm bổ sung thứ tự 003, 002, 001 còn lại.”
"Thuốc biến đổi gen FDE?"