Khánh Trần cũng từng nghĩ, có ai xuất hiện đếm ngược trên tay như hắn không?
Vì có suy đoán này mà hắn mới cẩn thận đi tàu điện ngầm như vậy tới chỗ thật xa nghiệm chứng một ít chuyện, tránh ngày sau bị người khác tìm ra manh mối.
Nhưng về sau, một loạt biến cố ập tới khiến Khánh Trần cơ hồ quên lãng suy đoán này.
Hiện tại xem ra, suy đoán của hắn cuối cùng đã thành hiện thực.
Người từ Địa Cầu xuyên đến thế giới này nhất định không ít, riêng trong ngục giam này đã có hai tên thì càng không cần phải nói bên ngoài thế giới ngục giam sẽ thế nào.
Người xuyên việt có bao nhiêu? Mấy trăm? Mấy ngàn?
Bọn hắn vì sao lại xuyên qua?
Khánh Trần không cách nào xác định.
"Lần này người mới tới khá thú vị đây, hẳn không phải kẻ ngu… "
Có người nhìn thiếu niên kia cười đùa:
"Ta nghe nói vì hắn trốn thuế nên bị phán quyết 7 năm? Hôm qua lúc bị đưa vào không khóc, đến bây giờ mới khóc."
"Đầu năm nay dám đụng tới thuế, không phải người ngu thì là gì. . ."
Khánh Trần nhìn về phía phát ra thanh âm, chính là một nam tử có hai chân cơ khí. Đối phương thấy nhìn mình thì nhìn lại, khóe miệng nâng lên, cười nói:
"Này, mới tới à, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Đám người chung quanh lập tức cười vang lên, dường như đang chờ xem kịch vui.
Nơi này lộ ra mỹ cảm khoa huyễn và phát triển tiên tiến, thế nhưng mặt ác của nhân loại vẫn vậy.
Khánh Trần nhíu mày, không có để ý tới đối phương. Lần nữa nhìn về phía thiếu niên đang bị bao vây kia.
Sợ chỉ có hắn biết, hôm qua đối phương không khóc, hôm nay mới khóc là vì thiếu niên cũng như hắn, vừa từ “nhà ấm” Địa Cầu xuyên tới, khó lòng tiếp thụ hiện thực này.
Đây không phải suy đoán, mà hắn từng gặp qua đối phương.
Năm nay Khánh Trần 17 tuổi, học lớp 11 của trường ngoại ngữ Los Angeles tại Lạc thành.
Mà thiếu niên này là học sinh lớp 12.
Hai người chưa từng gặp nhau, chỉ là Khánh Trần có trí nhớ hơn người, chỉ cần nhìn thấy qua sẽ rất khó quên.
Điều này cũng khiến Khánh Trần hơi kinh ngạc, chẳng lẽ trước khi xuyên qua ở gần nhau thì sau khi xuyên qua cũng vậy?
Hắn không cách nào xác định được.
Bất quá Khánh Trần phát hiện một việc: Tất cả người nơi này đều đang nói tiếng phổ thông, không ai nói tiếng địa phương cả.
Giờ này khắc này, robot cảnh vệ dọc theo thang lầu xông lên, mỗi lần dậm chân đều là đi qua năm bậc thang, tiếng va chạm áp lực không ngừng vang lên.
Mà thiếu niên kia nay đã khóc tiếng chóa.
Bên trong pháo đài ngục giam này có một nửa người với thân thể phối hợp cơ khí. Ở nơi xa lạ gặp được người Địa Cầu thật sự rất có cảm giác tha hương ngộ cố tri nha.
Người bình thường tại địa phương xa lạ gặp được đồng hương hẳn sẽ có cảm giác an toàn khó hiểu.
Thế nhưng Khánh Trần không có loại cảm giác này, hắn nhìn thiếu niên gần như sụp đổ liền nhận ra. Đồng hương chưa chắc có thể giúp ngươi, ngược lại còn trở thành một loại liên lụy.
Không phải tất cả mọi người đều có thể tỉnh táo sau khi xuyên qua.
Hiện tại điều hắn muốn làm nhất là chống đỡ qua hai ngày, sau đó trở lại Địa Cầu thì tìm hiểu xem đây đến cùng là chuyện gì.
Khánh Trần yên lặng quan sát, không biết vì cái gì, giờ này khắc này tâm tình hắn càng thêm trấn định một chút.
Cho đến lúc này, tất cả tù phạm vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hắn nhìn quanh pháo đài ngục giam, chín robot vừa tới có 3 người đứng canh quảng trường dưới lầu, còn lại thì lên lầu dẫn thiếu niên khủng hoảng kia đi.
Quảng trường dưới lầu rất rộng rãi, rộng chừng một sân bóng đá tiêu chuẩn.
Quảng trường được phân thành mấy khu vực: Phòng ăn, khu vực giải trí tập thể hình, khu đọc sách, khu treo ảnh vân vân. . .
Ở giữa những khu vực này không có gì ngăn cách cả, cứ như một khi hoạt động tự do cỡ lớn, mà biên giới quảng trường có 8 miệng cống cỡ lớn.
Những miệng cống to lớn kia đủ để xe bọc thép trực tiếp tiến vào.
Đột nhiên Khánh Trần ngây người, hắn nhìn thấy có ba người chẳng biết lúc nào xuất hiện dưới quảng trường, bên cạnh bàn ăn.
Một nam nhân trung niên hơn 40 tuổi đang ngồi, hai gã trẻ tuổi khác cười híp mắt canh giữ bên cạnh, sau đó có chút hăng hái ngẩng đầu đánh giá đám tù nhân trên lầu.
Trước mặt nam nhân trung niên có một bộ cờ tướng, trên bàn cờ đã là tàn cuộc.
Điều khiến người ta kinh dị nhất chính là, trên bàn ăn cạnh bàn cờ có một con mèo gật đang ngủ. Nó màu xám, trên lỗ tai có hai khóm lông nhọn, nhìn có điểm giống báo xa-li, nhưng lại không phải.
Mèo Maine.
Trong ngục giam còn có thể nuôi mèo? !
Khánh Trần có chút kinh ngạc, vừa rồi hắn bị đồng hương hấp dẫn nên không để ý ba người một mèo này vào quảng trường lúc nào.
Lúc này, trung niên nam nhân vô cùng nghiêm túc nhìn bàn cờ, phảng phất như mọi chuyện xảy ra trên lầu không khiến hắn quan tâm chút nào.
Mà điều khiến Khánh Trần kinh ngạc nhất là robot dường như không thấy sự tồn tại của ba người một mèo này.