Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 572: Lộ Thân Phận Thật




Khánh Trần vỗ vai của hắn rồi xoay người rời khỏi lớp học.

Ngay khi Khánh Trần vừa ra khỏi lớp học lại bị một học sinh cũng tham gia cuộc thi toán học AMC ở Hàm thành là Từ Tử Mặc cản lại. Đối phương đứng trước cửa lớp 11 ban 2, có vẻ nàng vừa tan học đã ra đây chờ sẵn.

Những bạn học đi ngang qua thấy hai người đều cảm thấy rất kinh ngạc, có vẻ mọi người cũng rất tò mò sẽ có chuyện gì xảy ra giữa hai vị học bá sẽ.

Từ Tử Mặc cầm trong tay một tờ đề thi, nhìn Khánh Trần rồi nói:

“Khánh Trần, ngươi có thể giảng cho ta về câu hàm số lượng giác này không?”

Những bạn học bên cạnh đều ngẩn người, Từ Tử Mặc là người đứng đầu khối trong cuộc thi tháng trước, người như đối phương cũng có câu không hiểu cần Khánh Trần giảng giải sao.

Nhưng gần đây Khánh Trần chỉ toàn ngủ gật trên lớp thôi.

Khánh Trần tùy ý đọc lướt qua bài thi:

“Đề này ta cũng không biết.”

Từ Tử Mặc chần chờ một lúc:

“Vậy để ta giảng cho ngươi nghe.”

Đến lúc này, tất cả các bạn học đang hóng hớt đều giật mình, thì ra Từ Tử Mặc không đến để hỏi bài mà muốn đến bắt chuyện thôi!

Khánh Trần bình tĩnh nhìn Từ Tử Mặc rồi nghiêm túc nói:

“Bây giờ ta không có thời gian, mà cũng không cần, cám ơn.”

Khánh Trần nói xong thì đi xuống cầu thang.

Chạng vạng tối, ánh chiều tà chiếu xuống hành lang khiến cái bóng của mỗi người biến thành một vệt dài in trên tường.

Từ Tử Mặc nhìn chằm chằm vào bóng lưng dần xa của Khánh Trần rồi cưới nhếch mép.

Nam Canh Thần ngồi trong phòng học lẩm bẩm :

“ĐM, vô tình thật…”

Hồ Tiểu Ngưu quay sang nhìn hắn, sao hắn lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên nhỉ.

Nam Canh Thần hỏi:

“Sao ngươi không kinh ngạc chút nào thế?”

“Ngươi không cảm thấy bạn nữ kia không xứng với hắn sao?”

Hồ Tiểu Ngưu nói:

“Ương Ương cũng khiến ta có cảm giác này. Khi chúng ta còn học ở trường cũ, Ương Ương cũng có người theo đuổi, nhưng khi chúng ta muốn gán ghép hai người họ lại cảm thấy không có ai xứng đứng cạnh nàng cả. Cảm giác như đặt một cục đá cạnh viên kim cương lấp lánh, vì nàng quá nổi bật nên bất kì ai đứng cạnh nó cũng bị lu mờ, dù người đó có ngoại hình thế nào đi nữa.”

“Với lại, họ cùng một thế giới, thế giới của bạn nữ kia quá nhỏ bé, mọi thứ nàng biết chỉ liên quan đến con đường học hành, nhưng Khánh Trần lại khác, thế giới của hắn rộng lớn hơn rất nhiều, hai người đó thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau.”

Nguyên nhân của lần trả thù lần này do ông chủ Bạch Trú lợi dụng Một Con Vịt Nhỏ và Lưu Đức Trụ diễn hai vở kịch để kéo một đống hận thù cho người nắm giữ Con Tem Ác Ma Huyền Vũ trong nhóm chat của Hà Tiểu Tiểu.

Cuối cùng ID Huyền Vũ bị lộ thân phận thật, tất cả mọi người cũng đề phòng Huyền Vũ hơn.

Dù người ngoài chưa biết đến cái tên Bạch Trú, nhưng nó vẫn là một tổ chức.

Khánh Trần đã từng nghĩ rất nhiều lần, nếu hắn là Huyền Vũ thì sẽ làm gì nhỉ?

Đương nhiên là bắt cóc thành viên của Bạch Trú, sau đó thẩm vấn tra hỏi thông tin về ông chủ của Bạch Trú.

Đối với Huyền Vũ, việc trực tiếp khiến Bạch Trú bị thương nặng không phù hợp với quy tắc trò chơi và tiêu chuẩn làm việc của hắn. Việc hắn muốn làm lúc này là tìm ra ông chủ Bạch Trú, sau đó khiến hắn trở thành người hầu của mình.

Khánh Trần bình tĩnh rồi nhảy khỏi tường rào trường học.

Không ngoài dự đoán, khi hắn vừa ra khỏi trường được hai phút đã nhìn thấy người đàn ông trung niên kia.

Nếu tính cả lần này, đối phương đã xuất hiện trước mặt hắn tổng cộng bốn lần.

Dưới ánh chiều tà, Khánh Trần mặc đồng phục đi đằng trước, người trung niên thì lặng lẽ theo sau, hắn luôn duy trì khoảng cách hơn trăm mét.

Bên tai phải người trung niên đeo tai nghe Lam Nha, hắn vừa theo dõi Khánh Trần vừa báo cáo mọi chuyện.

Khi Khánh Trần đi vào nhà số 4 trên đường Hành Thự, người đàn ông trung niên đứng ngoài nói nhỏ:

“Mục tiêu đã về đến nhà, nhà hắn ở tầng một, cửa sổ phía trước và sau đều lắp lưới chống trộm nên chỉ có thể ra ngoài bằng cửa chính. Khu nhà này khá yên tĩnh, nếu có người tháo lưới chống trộm thì chắc chắn ta sẽ nghe thấy.”

“Đứng im đợi lệnh.”

Giọng nói truyền đến từ trong tai nghe Lam Nha.

“Đã rõ.”

Người đàn ông trung niên đáp.

Lúc này, Khánh Trần đang thay một bộ quần áo chưa mặc bao giờ.

Đợi đến khi mặt trời mang theo ánh chiều ta biến mất dưới chân trời phía tây xa xôi, hắn nhẹ nhàng mở cửa chính. Ngay khi hắn vừa bước chân phải ra ngoài, khuôn mặt hắn đã thay đổi thành người khác.

Khánh Trần đi ra ngoài, hắn và người đàn ông trung niên lướt qua nhau, đối phương không hề nhận ra hay đề phòng hắn.

Người đàn ông vẫn nghiêm túc nhìn hành lang chật hẹp.

Ngay khi hai người lướt qua nhau, sắc trời ảm đạm đã biến thành xám xịt, Khánh Trần đột nhiên đưa tay phải nhanh chóng giật tai nghe Lam Nha trên tai đối phương, sau đó dùng ngón tay cái bịt mic trên tai nghe.

Tay trái lập tức đánh mạnh vào động mạch chủ trên cổ người đàn ông trung niên.

Thân thể người đàn ông trung niên từ từ mềm xuống, ngay khi thân thể đối phương đang dần trượt xuống, Khánh Trần đã nhẹ nhàng kéo hắn lại rồi đỡ vào trong nhà.

Khánh Trần vừa cảnh giác nhìn xung quanh vừa từ từ đóng cửa chính.

Không ai biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, tuy trên đường có rất nhiều người qua lại nhưng vì động tác của Khánh Trần quá nhanh nên bọn họ cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.