“Vậy ngươi nói xem cô cô Trường Thanh có trách tội chúng ta không?”
“Không đâu, việc này không phải do nàng ám chỉ sao?”
“Nhưng tại sao nàng lại muốn ám chỉ chuyện này...”
Lúc này, tiếng kêu thảm thiết vẫn còn truyền đến từ bên ngoài học đường.
Trong học đường, đám con cháu Lý thị cực kì hưng phấn.
Đột nhiên, một cậu bé ngồi trong góc lạnh lùng nói:
“Các ngươi phái một đám người đi đánh thay phiên, hơn ba mươi nô bộc đánh một người. Các ngươi không nên cảm thấy hưng phấn vì loại chuyện này, hẳn phải cảm thấy xấu hổ.”
Hắn vừa nói xong, rất nhiều học sinh đều hậm hực ngồi xuống.
Cũng có học sinh phản bác:
“Lý Khác, ngươi cũng không cần giả vờ hiên ngang lẫm liệt đâu, nếu là giáo viên mở lại Giảng Võ đường, vậy dĩ nhiên phải đối phó được với loại chuyện nhỏ nhặt này mới đúng. Ta nghe cha ta nói, năm đó lúc Thất thúc còn ở Giảng Võ đường, không ai là đối thủ của hắn!”
Tiểu nam hài cười lạnh:
“Thất thúc là Kỵ Sĩ, giáo viên này có phải không?”
Ở trong mắt cậu nhóc, Kỵ Sĩ biết đánh là bình thường, nhưng không phải tất cả giáo viên của Giảng Võ đường đều là Kỵ Sĩ.
Trên thực tế, hắn mới là người khinh thường giáo viên mới này nhất, vì hắn cảm thấy sau khi Thất thúc rời khỏi nhà họ Lý, Giảng Võ đường phải bị đóng cửa vĩnh viễn, vì không ai có thể thay thế địa vị truyền thuyết của Thất thúc Lý Thúc Đồng trong lòng hắn.
“Vậy không phải ngươi cũng phái ra cao thủ cận chiến lợi hại nhất trong dòng thứ nhất của các ngươi sao?”
Có người không phục nói:
“Ta còn nghe nói, cao thủ mà ngươi dẫn đến có thể so sánh với võ trạng nguyên của tập đoàn quân số 1 năm nay! Ngươi nói chúng ta nên cảm thấy xấu hổ, vậy còn ngươi?”
“Ta chỉ muốn hắn biết khó mà lui.”
Lý Khác cười lạnh nói.
Lúc này, tiếng chuông trong học đường vang lên, tan học.
Một đám học sinh chen chúc chạy ra bên ngoài học đường.
Đúng là điên cuồng giống như được ra về vậy.
Chỉ là đến khi họ chạy đến cổng biệt viện Tri Tân mới ngây người ra, chỉ thấy một đám nô bộc đang nằm ngoài cửa, Lý Trường Thanh cô cô nhẹ nhàng mỉm cười nhìn họ, nhưng cũng không nói gì.
Các học sinh tìm kiếm nô bộc nhà mình trên mặt đất, lại phát hiện đều không ngoại lệ, 31 tên nô bộc đều ngã xuống hết.
Sắc mặt ai nấy đều tím xanh, có vẻ là ngạt thở hôn mê.
Trong đám người, Lý Khác vẫn luôn lạnh mặt cũng kinh ngạc đứng ở cổng.
Một màn trước mắt thực sự quá chấn động, cao thủ cận chiến mà hắn dẫn tới cũng đã bất tỉnh nằm trên mặt đất.
Một giây sau, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn thiếu niên đang thở dốc, quay lưng về phía họ.
Khánh Trần nghe được tiếng bước chân ồn ào thì quay người lại, sau đó toét miệng cười:
“Các ngươi gây chuyện lớn rồi.”
….
"Các ngươi chính là những người gây ra chuyện này sao."
Câu nói vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng, tăng thêm sự uy hiếp.
Câu nói này khiến 31 học sinh nhận ra, có vẻ huấn luyện viên mới tới Giảng Võ đường không phải người bình thường.
Bởi vì mọi người đều nghĩ, làm gì có giáo viên nào sẽ uy hiếp học sinh một cách trắng trợn như vậy...
Khánh Trần đang thở dốc, mặc dù nhìn hắn có vẻ rất mệt mỏi, nhưng trên người lại không có bất cứ vết thương ngoài da nào.
Điều này có nghĩ là gì? Chẳng có ai trong ba mươi mốt người hầu có thể khiến hắn bị thương!
Ngay cả người được tuyển chọn trong quân đội liên bang như Vương Quảng do Lý Khác ở nhánh thứ nhất của Lý thị mang tới cũng không thể.
Có một học sinh mập mạp nói:
"Hắn thật sự là cấp E thật sao, hay cô Trường Thanh mang tới một cao thủ cấp C hoặc cấp D gì đó, rồi rồi lừa chúng ta là cấp E..."
Đám người nhận ra, tên mập mạp đang nghi ngờ Khánh Trần gian lận!
Thật ra suy nghĩ của họ cũng rất bình thường, vì lúc trước chưa có ai nhìn thấy một tên cấp E nào có thể đánh bại nhiều đối thủ cùng cấp như thế.
Phải biết rằng, cả 31 người hầu đều bị đánh đến mức hôn mê bất tỉnh, nếu họ đang ở trên chiến trường thì hôn mê chẳng khác gì đã chết.
Lý Trường Thanh chớp mắt, sau đó đi véo tai tên mập mạp:
"Ngươi đang nói cái gì thế hả, ngươi nghĩ cô của ngươi là loại người này sao?"
"Đau đau đau đau đau!"
Tên mập mạp vội gào lên:
"Cô Trường Thanh, ta sai rồi!"
Một học sinh đứng cạnh khẽ nói:
"Không phải chúng ta cố tình nghi ngờ, nhưng chuyện này rất khó tin, tự ngài nghĩ xem, làm sao một tên cấp E có thể đánh bại 31 tên cấp E, chuyện này không khoa học chút nào?"
Tiểu Đồng Vân nghe thấy thế thì không nhịn nổi nữa:
"Khánh Trần ca chính là hạng hổ Quyền Vương của thành phố số 18, ngay cả võ sĩ cấp Lục Địa Tuần Hành cũng bị hắn đánh chết!"
Cái tên Khánh Tiểu Thổ có thể lừa được người khác, nhưng làm sao lừa được những người trong Lý thị, nên mọi người mới gọi hắn là Khánh Trần như trước.
Các học sinh thấy Lý Đồng Vân thanh minh giúp hắn thì rất ngạc nhiên, nàng là một trong số những nhân vật lớn trong trường, nên những gì nàng nói nhất định là thật.
Họ đều biết hắc quyền là gì, nên khi nghe thấy Lý Đồng Vân nói Khánh Trần là Quyền Vương hạng hổ ở thành phố số 18 thì không biết nên phản bác kiểu gì...
"Khánh Trần? Hắn chính là Khánh Tiểu Thổ sao?"
Có người nói:
"Ta từng được nghe thấy tên này, nhưng chúng ta không được đi xem trận đấu giành chức Quyền Vương hạng hổ của hắn..."
Lúc này, Lý Khác đi xuyên qua đám người, rồi lại gần cao thủ Vương Quảng mà hắn mang tới, sau đó bình tĩnh nhấn vào huyệt nhân trung đối phương.
Khánh Trần đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, hắn bỗng cảm thấy thiếu niên này có vẻ khá thú vị.
Sau đó, Vương Quảng ho khan hai tiếng rồi từ từ tỉnh lại.
Hắn vừa sờ lên cổ mình, vừa nhớ lại những chuyện vừa xảy ra lúc trước.
Lý Khác đứng ngay trước mặt Khánh Trần rồi bình tĩnh hỏi Vương Quảng:
"Huấn luyện viên mới tới là cấp E thật sao?"
Khi Vương Quảng nghe thấy câu hỏi của Lý Khác thì tỉnh táo lại một chút:
"Thưa thiếu gia, hắn chắc chắn là cấp E, hắn không dùng sức mạnh mà chỉ sử dụng kỹ năng của bản thân. Vì trên người hắn có vết thương nên không thể dùng sức quá lớn."