Khánh Trần tức giận nói:
“Đây không phải là phương pháp tu hành mà ngài cho sao, đâu liên quan gì tới ta!”
Ông lão ngẫm nghĩ:
“Hình như là thế...”
“Không nói về chuyện này nữa.”
Khánh Trần biết mình đã không tránh khỏi bị nghĩ xấu, liền không rối rắm nữa:
“Là ngài để lộ bí mật đường hầm sao?”
“Nói nghiêm túc thì không phải vậy.”
Ông lão lắc đầu:
“Là có người tiêu hết tiền ta cho, muốn bán bí mật này với một cái giá rất lớn, nhưng họ không ngờ người mua quá hung ác, không định đưa tiền, cũng không định giữ lại mạng sống. Cho nên thứ khó dò nhất trên thế giới này chính là lòng người, phần lớn bạn bè chính là người thật sự có thể gây tổn thương cho ngươi.”
“Vậy nếu ngài đã biết chuyện này, sao không ngăn cản?”
Khánh Trần hiếu kỳ nói:
“Chắc hẳn những người biết chuyện đều được Lý thị giám sát chặt chẽ, ta không tin ngài sẽ tin tưởng lòng người như vậy.”
“Đương nhiên ta biết, nhưng Trường Thanh đang lo làm thế nào mới bắt được đám chuột kia, ta chỉ giúp nàng thả mồi thôi.”
Ông lão cười nói:
“Cơ mà đám chuột kia rất thông minh, bị phát hiện cũng sẽ không thể bắt hết, cho nên ngươi phải cẩn thận một chút, gần đây sẽ còn có người vào xem đấy.”
“Ngoài ra, ta rất tò mò, rốt cuộc ngài diễn một màn kịch như thế là muốn bẫy ai?”
Khánh Trần hiếu kì.
“Ai cắn câu thì là người đó.”
Ông lão cười tủm tỉm nói:
“Cá nhìn thấy mồi sẽ cắn câu, trước khi ta đi, phải xử lí hết kẻ địch bên ngoài nhân lúc khi quyền lực chưa thay đổi rung chuyển, đúng không?”
Khánh Trần thở dài:
“Chuyện gì cũng được ngài sắp xếp rõ ràng rồi, ta định chuyển về biệt viện Phi Vân, ngài tự tìm người khác bắt chuột đi.”
Ông lão cười nói:
“Chẳng lẽ Con Rối Giật Dây trên tay ngươi không cần tế phẩm sao? Ta cũng chỉ giúp ngươi tìm kiếm tế phẩm thôi. Hơn nữa, chắc chắn đám người đến sau này sẽ là đối tượng hiến tế mà ngươi cần nhất. Cả đời ta đã từng may mắn nhìn thấy người khác sử dụng Con Rối Giật Dây, lúc ngươi đến bước đó sẽ biết rõ nó một chuyện khiến kẻ địch sợ hãi cỡ nào. Ta gọi đám người đáng chết đó đến cửa, ngươi phải cảm ơn ta mới đúng, sao có thể oán trách ta chứ?”
Khánh Trần thản nhiên nói:
“Sư phụ bán đứng ta hết rồi nhỉ.”
“Ta là một ông lão sắp chết, sao có ý đồ xấu được.”
Ông lão mỉm cười:
“Yên tâm, ta sẽ mang bí mật về ngươi vào trong mộ.”
Khánh Trần nghe được câu này, đột nhiên hỏi:
“Ngài còn bao lâu nữa?”
Ông lão ung dung nói:
“Ta cũng không biết, bây giờ chỉ đang cố sống nốt, còn lại thì cứ giao cho vận mệnh đi.”
“Biết rõ sức khoẻ của mình không tốt, đang cảm lạnh mà vẫn đến đây câu cá?”
Khánh Trần không hiểu.
“Chết thì biết làm sao được.”
Ông lão vui tươi hớn hở nói ra:
“Không phải nên nhân lúc mình còn sống để làm điều muốn làm sao?”
Dứt lời, hắn kéo lưỡi câu lên, đặt Long Ngư lên tay Khánh Trần.
Chỉ là lần này Khánh Trần không rời đi, mà ngồi trên cầu gãy với ông lão từ giữa trưa đến lúc mặt trời lặn.
Hai người không nói gì tiếp, cứ lẳng lặng ngồi như vậy.
“Ta có thể nhờ ngươi một việc không?”
Ông lão nhìn mặt trời dần dần xuống núi, nói.
“Hả?”
Khánh Trần nhìn sang.
Dưới trời chiều, ông lão chậm rãi nói gì đó, thiếu niên nghiêm túc lắng nghe.
….
12 giờ đêm.
Mấy chiếc xe chậm rãi dừng sát ở ven đường bên ngoài khu nhà Thế Giới Vi Mô.
Một người đi xuống từ một chiếc xe, hắn điềm nhiên quan sát bốn phía, sau đó ném một cái cúc áo màu đen ra.
Chỉ thấy cúc áo xoay tròn trên không trung, bám chặt lên một chiếc camera giám sát.
Một thanh niên mặc y phục tác chiến ngồi ở trong xe, kim loại sáng bóng loé lên trên đầu, nối một đường dây từ huyệt thái dương cơ thể máy móc của mình đến laptop trước mặt.
Thanh niên nhắm mắt lại, chỉ thấy những dòng chữ nhanh chóng nhảy lên trên màn hình máy tính như nước lũ, còn nhanh hơn cả bất kì ai dùng tay gõ bàn phím.
Nam Canh Thần đã từng muốn làm một hacker, nhưng về sau hắn lại từ bỏ.
Vì hắn phát hiện đây không phải chuyện nhỏ, bây giờ hacker ở thế giới trong đều dùng đại não mình như máy tính rồi.
Muốn đuổi theo tiết tấu của người khác, nhất định phải để người máy nano tiếp nhận tế bào thần kinh, chế tạo ra cổng dữ liệu bên ngoài não bộ.
Não bộ của con người vẫn luôn bị đánh giá thấp, sau khi loài người tiến bộ khoa học kỹ thuật lên rất nhiều năm mới nhận ra được đại não có khả năng tính toán xử lý mà máy móc bình thường không thể so sánh được.
Một giây sau, thanh niên lấy cổng dữ liệu trên máy tính xuống:
“Đã xong, camera giữ nguyên hình ảnh đứng yên, còi báo động hồng ngoại cũng đã được giải trừ.”
Vừa dứt lời, lại có mười hai người lần lượt nhảy xuống từ bốn chiếc ô tô nguồn năng lượng mới, nhanh nhẹn bám lấy bờ tường khu nhà Thế Giới Vi Mô, trèo vào trong.