Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 797: Buông Bỏ Thành Kiến




Lưu Đức Trụ và Trương Thiên Chân sững sờ:

“Bọn ta hiểu rồi.”

Sau đó Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần:

“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ luyện tập kỹ thuật thở thứ hai, ta sẽ không cho ngươi nhập môn. Trước tiên, ta giúp người khác hoàn thành 1 vòng rồi sẽ nói sau.”

“Vâng.”

Nam Canh Thần đồng ý.

“Đi thôi, chạy bộ trước, chạy xong rồi quay về tu luyện.”

Khánh Trần nói rồi đi ra ngoài cửa.

Sau khi chuyển đến khu biệt thự, buổi sáng không thấy bóng người nào trên con đường nhỏ, như vậy cũng thuận tiện cho việc huấn luyện của Bạch Trú.

Bấy giờ, ngoại Hồ Tiểu Ngưu, mọi người đều đã trở thành người tu luyện, để tăng cường thể chất của họ, chạy bộ cũng không đóng góp quá lớn.

Thuật hô hấp là tu luyện, còn chạy bộ tập thể đều đặn, từ từ trau dồi sự phối hợp của Bạch Trú là tu tâm.

Nếu như Bạch Trú không có tiết tấu chung, thì tất cả đều trở thành Bán Thần cũng rất lộn xộn.

Rất có thể biến thành tình huống “Gom lại là một đống phân, tán ra là cả bầu trời đầy sao.”

Trước sự ngạc nhiên của thành viên Bạch Trú, La Vạn Nhai cũng đã sớm đợi ngoài cửa, ngồi phía sau một chiếc xe thương mại ngay đó, ngủ gật.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Khánh Trần hỏi.

“Ta lo cho ngài bên này, nhỡ đâu có việc gì muốn gọi cho ta, ta lập tức có thể chạy đến.”

La Vạn Nhai giải thích.

“Có tâm đấy.”

Khánh Trần nói.

Tiểu La trông thấy các thành viên của Bạch Trú đi ra, ai nấy đều trong bộ đồ thể thao, hắn ta cười nói:

“Các vị đang ra ngoài chạy bộ sao, cho ta theo nữa có được không?

Khánh Trần liếc hắn một cái:

“Được.”

Chỉ có điều, La Vạn Nhai đúng thật đã lớn tuổi, thiếu vận động trong thời gian dài, thân hình lại to béo quá mức, hắn chỉ mới chạy được hai bước đã thở hồng hộc.

Thế nhưng vị quan tham Lạc thành này thật sự mang theo niềm tin rằng nếu không chạy được thì chỉ có con đường chết, nên hắn đã cố chấp chạy theo suốt toàn bộ hành trình!

Phải nói, chỉ nhìn vào việc tham gia tập thể chạy bộ này, La Vạn Nhai đối xử tàn nhẫn với bản thân hơn Trương Thừa Trạch rất nhiều.

Cuộc cạnh tranh giữa La Vạn Nhai và Trương Thừa Trạch, đã có kết quả…

Chạy bộ xong, Khánh Trần nhìn về phía La Vạn Nhai, nói:

“Ngươi hãy mua căn biệt thự bỏ trống bên cạnh rồi dọn đến ở đó, chọn vài tên tay sai tín nhiệm, đắc lực nhất, thay ca đứng gác, để ảm bảo không ai có thể tiếp cận hai căn biệt thự này.”

La Vạn Nhai nghe được câu này, vui sướng như điên. Chỉ vì câu nói này, hắn cảm thấy mình đối xử tàn nhẫn với bản thân như vậy quả không uổng phí!

Hắn vội nói với Khánh Trần:

“Ta có mười hai người anh em đã bên ta rất nhiều năm, đều là người du hành, ta sẽ tập trung họ lại ở căn biệt thự bên cạnh. Ngài cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ kẻ nào không phận sự dám bén mảng lại gần khu này đâu!

“Được, ngươi tự sắp xếp.”

Khánh Trần nói rồi dẫn các thành viên của Bạch Trú trở về biệt thự.

La Vạn Nhai đưa mắt nhìn theo bóng họ rời đi, tên tài xế của hắn bước xuống xe, hỏi:

“La...La Vạn Nhai, trước đây lúc ta nói ngài rèn luyện thân thể, ngài lại thấy ta giống như đang mưu tài hại mệnh, hôm nay sao lại nguyện ý chạy bộ? Hơn nữa, những người này có thực sự xứng đáng để ngài làm vậy không?

“Ngươi thì biết cái gì.”

La Vạn Nhai nói với tên tài xế:

“Ngươi không phát hiện ra sao, những người này...tất cả đều là siêu phàm cả đấy! Ngay cả cô gái nhỏ kia cũng vậy, nó có nghĩa gì? Thôi, ngươi không phải người du hành, có nói ngươi cũng không hiểu được!”

Một bên khác, Khánh Trần mang theo Lý Đồng Vân, Lưu Đức Trụ, Nam Canh Thần, sau khi Lý Đồng Vân nhập định, hắn đi vào tầng hầm.

Lúc này, Hồ Tiểu Ngưu đang leo lên tường, hắn lần lượt đóng những cây đinh lên những điểm giả mõm đá ở trên tường để tập leo núi, mô phỏng địa hình cần thiết cho tất cả kỹ năng leo núi.

Công việc này do Khánh Trần bàn giao lại cho Hồ Tiểu Ngưu, yêu cầu tu bổ lại, tầng hầm có chiều cao là 4 mét 3, tuy hơi chật nhưng tạm thời như vậy cũng đã đủ dùng.

Khánh Trần nhìn về phía Hồ Tiểu Ngưu:

“Ngươi không hiếu kỳ tại sao ta không dạy ngươi tu luyện à?”

Hồ Tiểu Ngưu thành thật trả lời:

“Ta có hiếu kỳ chứ, nói không hiếu kỳ thì nhất định là nói dối.”

“Vậy tại sao không hỏi ta?”

Khánh Trần nói tiếp.

“Vì ta không còn là phú nhị đại nữa, ta cũng chỉ là một thành viên bình thường của Bạch Trú, không có tư cách để hỏi bất cứ điều gì cả, ta cứ làm tốt chuyện của mình là được.”

Hồ Tiểu Ngưu nói với vẻ thành khẩn:

“Bạn học Khánh Trần, khi chúng ta gặp nhau, có thể ta đã để lại cho ngươi một vài ấn tượng xấu về ta, nhưng ta đã buông bỏ danh tính quá khứ của mình, hiện tại cũng chỉ là Hồ Tiểu Ngưu của Bạch Trú mà thôi.”

“Ngồi xuống đi.”

---

Từ đây tới tối sẽ lên thêm 6 CHƯƠNG nữa. Tổng cộng 11 chương cho hôm nay! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ạ!