Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 81: Đại Trí Giả Ngu




Trên thực tế Hồ Tiểu Ngưu cũng không cố ý cười nhạo Khánh Trần mà bọn hắn rất rõ ràng, nền giáo dục ở các siêu thành thị cấp một (1) dẫn trước các thành thị nhỏ bao nhiêu lần.

(1) Siêu thành thị cấp một: Chỉ các thành phố như Thâm Quyến, Thượng Hải, Quảng Châu, Bắc Kinh

Đám học bá ở thành phố nhỏ học tiếng Anh cũng không tồi lắm, nhưng kỹ năng speaking và listening lại kém xa thành phố lớn. Dù là trường ngoại ngữ như Lạc Thành chuyên lấy ngoại ngữ làm thương hiệu cũng giống thế.

Nhưng có một số trường trung học trọng điểm ở thành phố lớn, chỉ cần tùy tiện kéo một người ở cổng trường đã có thể giao lưu tiếng Anh lưu loát không trở ngại.

Bọn họ đã nhận không biết bao nhiêu phần thưởng thi đua, nghỉ đông và nghỉ hè đều đang trải nghiệm cuộc sống ở Bắc Cực.

Cứ như ở hai thế giới vậy.

"Quên đi, không cần cân nhắc tới học bá hay học thần gì đó, chúng ta cũng không gặp gỡ hắn quá nhiều, chỉ trùng hợp là hàng xóm ở chung một chỗ mà thôi.”

Vương Vân nói:

"Vào nhà rồi nói tiếp."

Trong lúc nói chuyện bọn hắn đã mở cửa phòng 102.

Các công nhân đã rời đi, trong phòng chỉ mới tu sửa một ngày đã rực rỡ hẳn lên.

Phòng trong còn chưa được sửa chữa, vì thời gian quá ngắn ngủi cho nên bọn họ chỉ trải thảm cố định trên mặt đất, trên vách tường cũng được sơn sửa lại sau đó dán tầng lớp giấy dán tường.

Đối với bốn người bọn hắn, nơi này đã có thể tính là miễn cưỡng ở được.

"Thật ra chúng ta có thể ở khách sạn, cũng không nhất định phải đến nơi này ở. Mục tiêu của mọi người là Lưu Đức Trụ, cho đến bây giờ dường như Giang Tuyết chưa bày ra điểm gì đặc biệt.”

Bạch Uyển Nhi nói.

Hồ Tiểu Ngưu nói:

"Không nên nghĩ đơn giản như vậy, nếu chúng ta đã quyết định đi từ thành thị số 7 tới thành thị số 18 thì phải cố gắng làm quen thêm một số bạn bè ở thành thị số 18. Ngươi không thấy video của Hà Tiểu Tiểu sao, cố gắng tổ đội."

Vương Vân vẫn hơi phiền muộn:

"Các ngươi không cần phải từ từ tạo mối quan hệ với Lưu Đức Trụ, trong mắt ta, chúng ta cứ trực tiếp bỏ tiền ra mua tin tức, tài nguyên cũng được."

Trương Thiên Chân lắc đầu:

"Nếu đã chọn đến Lạc thành đương nhiên cũng phải chuẩn bị sẵn sàng chịu khổ, đây là chuyện ta và Tiểu Ngưu đã nói ngay từ đầu. Ở thành thị số 7 chúng ta không có bất kỳ căn cơ gì, cho nên chuyện chúng ta có thể làm chính là lợi dụng năng lượng ở Thế giới ngoài để ảnh hưởng Thế giới trong."

Hồ Tiểu Ngưu là tâm phúc của đám người kia, hắn ta gật gật đầu nói:

"Bây giờ chúng ta nên nghĩ biện pháp tạo quan hệ với Lưu Đức Trụ, cho nên mọi người phải thu lại tác phong thường ngày đi. Tuy không có tiền là không được, nhưng tiền không phải vạn năng. Các ngươi phải hiểu, trên thế giới này còn rất nhiều người có tiền hơn chúng ta, đợi khi lại có người muốn dùng tiền mua tài nguyên từ chỗ Lưu Đức Trụ, giao tình chính là ưu thế lớn nhất của chúng ta."

"Đúng rồi, bên phía các ngươi tiến triển thế nào rồi? Lúc đầu chúng ta dự định bốn người ở chung một lớp, kết quả lớp 4 khối 11 đã hết chỗ.”

Vương Vân hỏi.

Hồ Tiểu Ngưu trả lời:

"Lưu Đức Trụ rất dễ ở chung, chỉ có điều ta đã thử hỏi dò hắn ta rất nhiều thứ nhưng hắn ta không nguyện ý trả lời."

Trương Thiên Chân nói:

"Thật ra ngươi thấy hắn rất dễ thân cận, nhưng vấn đề nằm ở chỗ cái gì hắn cũng không chịu nói ra. Thoạt nhìn hắn rất ngu nhưng thật ra hắn vô cùng khôn khéo, là một đại trí giả ngu."

"Ừm, đánh giá đại trí giả ngu này rất đúng.”

Hồ Tiểu Ngưu tổng kết.

"Đúng rồi.”

Vương Vân bỗng nói:

"Các ngươi đã từng nghe nói tới chưa, Ương Ương cũng dự định thực hiện thủ tục chuyển trường."

"Ương Ương?"

Đám người Bạch Uyển Nhi sửng sốt.

Ương Ương, ương trong sáp ương (cấy mạ).

Một cái tên rất chất phác, nhưng nhìn phản ứng của đám người Bạch Uyển Nhi, dường như cái tên này có vị trí đặc biệt trong Hải Trung - trường trung học hàng đầu Hải thành, vì vậy mới có thể khiến mọi người giật mình.

Trương Thiên Chân bỗng nói:

"Chờ đã, ta nhớ có người từng nói ông ngoại bà ngoại của Ương Ương ở Lạc thành đúng không? Nàng sẽ không chuyển trường đến đây chứ?"

"Tạm thời đừng nghĩ tới những chuyện này nữa, ta chưa từng nghe nói Ương Ương là người du hành thời gian.”

Hồ Tiểu Ngưu nói:

"Chúng ta đi chào hỏi hàng xóm mới trước một chút đi."

Nói xong hắn ta lấy một cái hộp tinh xảo từ trong nhà ra với tư cách quà gặp mặt, dẫn theo những người khác cùng lên lầu hai.

Cốc cốc cốc, Hồ Tiểu Ngưu gõ cửa.

Trong phòng truyền đến giọng nói:

"Tiểu Vân, ngươi đi mở cửa, có thể là Khánh Trần ca ca của ngươi."

Ngay sau đó, giọng nói ngọt ngào của Tiểu Vân truyền đến:

"Khánh Trần ca ca chờ một chút, ta đến mở cửa cho ngươi."

Cờ - rắc.... một tiếng, cửa được mở ra.

Vương Vân cười nhẹ nhàng nói:

"Chào ngươi, người bạn nhỏ."