Giọng nói Điền Hải Long vẫn đang vang lên trong điện thoại:
"Ngươi đừng so với hắn, ngươi cũng biết hắn khá đặc biết....Chẳng phải thành tích lần này của ngươi cũng rất tốt mà...."
Sau khi tắt điện thoại, Vương Giáp Lạc lại im lặng nhìn bát Cái Kiêu Phạn trước mặt rất lâu, tự dưng hắn chẳng muốn ăn gì nữa.
"Hắn được bao nhiêu điểm?"
Trương Lan Tân hỏi.
Vương Giáp Lạc chậm rãi ngẩng đầu nhìn hai người:
"Điểm tối đa."
Lúc đó Khánh Trần bị thương nặng như vậy, hắn còn đau đến mức không dùng giấy nháp để tính lại mà vẫn có thể được 150 điểm, đây chính là mức điểm tối đa của một bài thi trong AMC10!
Thường thì số tiền thưởng của giải đấu AMC10 cũng không cao, điểm số của bài thi cũng không được quy đổi sang thành tích để xét tuyển vào những trường đại học ở nước ngoài, nhiều nhất chỉ được cộng thêm điểm mà thôi.
Nhưng đối với điểm tối đa lại khác.
Điểm tối đa và mức điểm thấp nhất để nhận giải là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Có lẽ sau khi điểm số được công bố, các phòng tuyển sinh của các trường đại học trong nước đều sẽ gọi điện hỏi thăm Khánh Trần?
Tuy bây giờ họ không thể gọi Khánh Trần đến nhập học nhưng chắc chắn sẽ không thiểu những lời hứa hẹn tuyển thẳng hoặc cộng điểm thêm vào bài thi.
Hắn Vương Giáp Lạc có thể được 127 điểm, là vì hắn chỉ có thể đạt 127 điểm.
Khánh Trần đạt 150 điểm, là vì thang điểm chỉ đến 150 điểm.
Đến tận bây giờ, Vương Giáp Lạc mới tin tất cả những truyền thuyết liên quan đến Khánh Trần trong trường là sự thật.
Hắn nhắn một tin vào nhóm chat của những người đi thi:
"Tiểu Nhiễm, Tử Mặc, các ngươi đã xem điểm AMC10 của mình chưa, các ngươi đoán xem Khánh Trần được bao nhiêu điểm."
Nhưng không ai trong nhóm thèm trả lời hắn, xem ra tất cả đều đã nghe tin này.
Trong nhà hàng nhỏ, Tề Đạc và Trương Lan Tân cũng đi tra cứu điểm số của mình, một người được 121 điểm, một người được 129 điểm, họ còn lâu mới được điểm tối đa như Khánh Trần.
....
Chuông điện thoại của Khánh Trần vang lên cả giờ nghỉ trưa.
Số lạ:
"Uy, xin chào, xin hỏi đây có phải số của bạn học Khánh Trần không?"
Khánh Trần:
"Đúng là ta."
"Ta là người phụ trách phòng tuyển sinh của Đại học Phục Đán. Xin hỏi ngươi có muốn tìm hiểu một chút về kì thi tuyển mùa xuân của trường không? Đúng đúng đúng, vì ngươi đã đạt điểm tối đa trong giải đấu toán học AMC10, chúng ta có thể cộng thêm điểm cho ngươi."
Cả một buổi trưa, chuông điện thoại của hắn chưa im lặng giây phút nào.
Đến cuối cùng, lại có một số lạ gọi đến:
"Uy, xin chào, xin hỏi đây có phải số của bạn học Khánh Trần không?"
Khánh Trần:
"Không phải."
Có vẻ người ở đầu dây bên kia rất kinh ngạc:
"Đây không phải số của bạn học Khánh Trần sao, xin hỏi ngươi là ai?"
Khánh Trần:
"Ta là Ultraman."
Đối diện:
"...."
Bây giờ Khánh Trần còn chưa có ý định học đại học, hoặc nói chính xác hơn thì lúc này hắn không định rời khỏi Lạc thành.
Gốc rễ của Bạch Trú chính là hắn, hắn rời khỏi đây, chắc chắn những người khác cũng đi theo.
Trong tiết học buổi chiều, Khánh Trần bỗng nhíu mày.
Trong tiết đầu tiên, Tề Đạc quay đầu nhìn hắn hơn 40 lần, Trương Lan Tân nhìn hắn hơn 50 lần, hắn đang thắc mắc không biết hai người định làm gì, chẳng lẽ hai người này đã nghe ngóng được gì đó?!
Khánh Trần ngồi chờ hết giờ giải lao tiết đầu tiên mà hai người họ vẫn không nói gì với hắn.
Trong tiết thứ hai, Tề Đạc quay đầu nhìn hắn hơn 50 lần, Trương Lan Tân nhìn hắn hơn 60 lần, dù Khánh Trần không phải người nóng nảy nhưng cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm không tốt chút nào.
Mãi đến giờ tan học buổi chiều, lúc Khánh Trần thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà thì họ mới đến nói chuyện với hắn.
Tề Đạc thành khẩn nói với Khánh Trần:
"Bạn học Khánh Trần, chúng ta muốn mời ngươi...."
Khánh Trần:
"Được rồi, ta gia nhập."