Sau khi trải qua huấn luyện, 12 người du hành đã ra dáng binh sĩ hơn, nhưng vấn đề ở chỗ, tổ đặc công do Ngu Thành chỉ huy là chính tay Hà Kim Thu dẫn ra từ trong quân đội, đội ngũ bên kia chắc chắn không phải đối thủ của họ, chỉ huấn luyện một hai tháng sao có thể so sánh được.
Ngu Thành cẩn thận dò xét trong rừng cây, chờ đợi bóng dáng vừa xuất hiện trên sườn đồi quay lại.
Thế nhưng, cho đến khi trận chiến kết thúc, đối phương vẫn không lộ diện.
Tiếng súng nhỏ dần, rừng cây lại chìm trong yên tĩnh và lạnh lẽo của tiết trời mùa đông, không ầm ĩ nữa.
Ngay sau đó, hắn nhìn về cánh trái rừng, hướng thẳng họng súng, chuẩn bị bắn.
Thân cây màu đen hòa vào đêm tối của núi rừng tựa như một mê cung kỳ lạ, nguy hiểm. Không ai biết kẻ thù sẽ bước ra từ hướng nào.
“Là ta.”
Hà Kim Thu từ từ bước ra khỏi rừng cây, ánh trăng rọi vào bộ âu vest xám của hắn tựa như một tấm màn mờ ảo.
“Mật khẩu.”
Ngu Thành vẫn không hạ miệng súng.
Hà Kim Thu cười cười:
“Sơn hà bình ổn.”
Ngu Thành nghe được bốn chữ này, cuối cùng mới buông lỏng cảnh giác:
“Đội trưởng? Thông tin của chúng ta không có vấn đề gì chứ? Kẻ địch ở đây quá yếu, yếu đến mức bất thường.”
“Đương nhiên bất thường rồi.”
Hà Kim Thu nhìn những thi thể nằm ngổn ngang ở cách đó không xa, 12 người du hành này thậm chí không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Cửu Châu.
Ngu Thành suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Ngài có gặp phải cao thủ của Jindai, Kashima không? Vừa rồi, trên sườn núi có người đã theo dõi đội ngũ của chúng ta, ta nghi ngờ cao thủ của chúng đang ẩn nấp ở gần đây.”
Hà Kim Thu cười nói:
“Không cần lo, đó là Hà Tiểu Tiểu, nhưng hắn không tham gia trận chiến đêm nay, chỉ tới đánh giá dữ liệu thôi.”
“Thì ra là thế.”
Ngu Thành gật đầu.
Hà Tiểu Tiểu rất bí ẩn, ngay cả trong nội bộ Cửu Châu cũng cực ít người đã thấy diện mạo thật của hắn, mọi người ai nấy đều biết có một vị ‘high-end player’ như thế tồn tại, nhưng đều không có cơ hội nhìn thấy hắn ta.
(
high-end player: từ ngữ thông dụng của giới trẻ, mô tả những người chơi game giỏi và có kỹ năng rất cao)
Nhưng, người đã gây rất nhiều áp lực cho Ngu Thành trên sườn đồi là Hà Tiểu Tiểu, vậy cao thủ thật sự của Jindai và Kashima đã đi đâu?
Hà Kim Thu nhìn về phía rừng núi:
“Thông tin của chúng ta không có vấn đề gì, cả Cửu Châu và Côn Lôn đều biết rằng, người du hành sẽ tiến vào Lạc thành từ hai hướng nam bắc. Thế là ta cùng ông chủ Trịnh rút thăm quyết định ai sẽ đi phía bắc, ai sẽ đến phía nam. Bây giờ, Jindai, Kashima ở phía nam chỉ có vài người như thế, có nghĩa là Côn Lôn có vẻ phải rất bận vào đêm nay.”
“Chúng ta có cần đến đó hỗ trợ không?”
Ngu Thành hỏi.
“Không cần.”
Hà Kim Thu quay người đi về phía đường cái, nói tiếp:
“Chúng ta còn những chuyện khác phải làm.”
“Nhưng nếu tất cả người Jindai và Kashima đều tiến vào Lạc thành từ hướng bắc, làm sao Côn Lôn trụ vững được?”
Ngu Thành hiếu kỳ hỏi.
Hà Kim Thu cười nói:
“Sao các ngươi xem thường Côn Lôn thế? Đội trưởng như ta còn không dám tùy tiện trêu chọc hắn nữa kìa. Yên tâm đi, địa phận đó là sân nhà của Côn Lôn, Jindai và Kashima không có khả năng tạo ra bất kỳ sóng gió nào đâu.”
…
Phía bắc Lạc thành giáp sông Hoàng Hà, nếu muốn qua sông tiến vào lãnh thổ Lạc thành chỉ có thể đi qua hai cây cầu lớn.
Một đầu là cầu lớn Lạc Cát Hoàng Hà, một đầu là cầu lớn xa lộ Lạc Thành Hoàng Hà, một đông, một tây.
Nếu người du hành của Jindai, Kashima đi qua từ hai cây cầu lớn này, kết quả cuối cùng của họ chỉ có thể là bỏ mạng tại đây.
Nhưng lúc này, có ba chiếc phà đang lướt trên mặt sông đen kịt chạy đến, đèn trên phà đều được tắt hết, như bóng ma trong truyền thuyết của Hoàng Hà.
Công trình thủy lợi của nhân loại vô cùng vĩ đại và rộng lớn, sông Hoàng Hà đục ngầu xuôi dòng từ Tây Bắc xa xôi, sau cùng chảy đến đây, đập lớn Tiểu Lãng Để hoàn thành công việc điều nước điều cát, nước sông đục ngầu cũng trở nên trong vắt.
Không còn chảy xiết như vậy nữa.
Trên mũi tàu, một người đứng lặng lẽ nhìn về phía bờ, ra dấu chiến thuật cho người sau lưng.
Hai người du hành mặc đồ lặn trên lưng nhảy xuống nước, họ cầm cánh quạt nước nhỏ, tuabin của cánh quạt quay, khuấy dòng nước tạo ra những vòng tròn bọt bong bóng.
Rồi họ thận trọng leo lên bờ, cởi bỏ quần áo và thiết bị lặn một cách gọn gàng.
Một trong số họ đã đi thực hiện một cuộc dò xét nhanh chóng trong rừng núi, dùng đèn pin chiếu ra tín hiệu ba dài một ngắn trên mặt sông.
Người đứng trên mũi tàu nhìn thấy tín hiệu liền quay đầu, nói với giọng bình tĩnh:
“Cập bờ.”
Động cơ phà lại gầm lên rồi nhanh chóng tiến vào bờ.
Nhưng ngay khi họ chuẩn bị cập bến, từ đằng xa, một tiếng nổ rền vang truyền đến.
Tiếng ầm vang ở phương xa cùng với tiếng gầm gừ của động cơ phà hòa vào nhau, xé tan không gian tịch liêu vốn có trên sông.
---
Từ đây tới tối còn 6 chương nữa. Mọi người nhớ đón đọc nhé!