Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 84: Giả Ngốc




Lúc này Vương Vân mới nói ra:

"Thầy giáo Hải Thành đã nói, cho dù học sinh ở thành phố nhỏ có thành tích tiếng Anh tốt, muốn dùng tiếng Anh để giao lưu vẫn là rất khó, bởi vì bọn họ hoàn toàn dùng để thi cử, khả năng nghe để thi đại học lại không tính là thành tích chính thức. Ngươi nhìn, hắn làm bài thi căn bản không hề phân tâm, nghe lén chúng ta nói chuyện thì không có cách nào tính toán nhanh như vậy.”

"Đúng thật."

Bạch Uyển Nhi gật đầu.

Đột nhiên, Vương Vân rầu rĩ dùng tiếng Anh nói:

"Ngươi cảm thấy, Hồ Tiểu Ngưu nói chúng ta đến thành phố số 18 là có thể né tránh Trần Nhạc Du, có thể tin sao?”

Bạch Uyển Nhi lắc đầu:

"Không biết, bây giờ chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.”

Mười phút sau, đợi hai người này cuối cùng cũng dừng trò chuyện, Khánh Trần mới chậm rãi dừng bút lại.

Quả nhiên, bốn người này có kẻ thù ở thành phố số 7.

Mình đoán không sai.

Đương nhiên, Vương Vân cũng không nói sai.

Dù là loại người như Khánh Trần, cũng rất khó vừa giải đề toán với cường độ cao, vừa nghe lén phân tích cuộc đối thoại được.

Nhưng điều khác biệt của hắn và người khác chính là, những âm thanh đã từng xuất hiện, đều được ghi lại trong đầu hắn.

Cuộc đời của hắn đúng là không thể làm lại, nhưng có thể chiếu lại.

...

Nghỉ giữa giờ, bốn người Vương Vân, Bạch Uyển Nhi, Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân tụ tập bên trên hành lang.

Đa số các bạn học qua lại đều mặc đồng phục, mà bốn người bọn họ bởi vì còn chưa được phát đồng phục mà đều mặc trang phục của mình, có vẻ cực kì bắt mắt.

Chỉ là lúc các bạn học đi qua người bọn họ, đều sẽ cố gắng tránh đi một chút.

Đạo lý kia giống như là trên xe công cộng có rất nhiều vị trí trống, một người đẹp ngồi một mình ở hàng sau, đa số mọi người cũng sẽ không lựa chọn ngồi cùng một chỗ với nàng, trừ khi không còn chỗ ngồi.

Hồ Tiểu Ngưu nhìn thoáng qua đồng hồ Rolex thuần vàng trên cổ tay mình, cách giờ vào học còn có 8 phút, hắn thấp giọng hỏi:

"Trước tiên hãy nói bên phía các ngươi, có cái gì dị thường không?”

Bạch Uyển Nhi cười nhìn Vương Vân một cái:

"Dị thường thì không có, chỉ có một bạn học nam đặc biệt đổi chỗ ngồi vì Vương Vân.”

"Ngươi đừng nói mò."

Vương Vân vỗ cánh tay Bạch Uyển Nhi một cái:

"Nhỡ may người ta không có ý gì thì sao.”

"Trong lòng ngươi rõ ràng."

Bạch Uyển Nhi nói bằng giọng điệu mập mờ.

Nhưng mà lúc này, Hồ Tiểu Ngưu đột nhiên hỏi:

"Có phải hắn là người du hành thời gian hay không? Bởi vì đoán các ngươi là người du hành thời gian, cho nên mới đổi vị trí ngồi cạnh các ngươi?”

Thật ra Hồ Tiểu Ngưu biết rất rõ ràng, cho dù học sinh nam cấp ba âm thầm nảy sinh tình cảm trong lòng, cũng không chủ động đến mức ngay ngày đầu tiên đã đổi chỗ với người khác để tới gần học sinh nữ trong lòng mình được.

Cho nên, trước tiên Hồ Tiểu Ngưu cảm thấy có chút không đúng.

Vương Vân và Bạch Uyển Nhi nhìn nhau:

"Hẳn không phải đâu?”

"Các ngươi phải biết nơi này là Lạc Thành, một trong mười chín căn cứ của người du hành thời gian, bên người có một người du hành thời gian ẩn nấp là điều rất bình thường…"

Hồ Tiểu Ngưu phân tích:

"Cẩn thận một chút, nhỡ may hắn thật sự có thể nghe hiểu chúng ta dùng tiếng Anh để trò chuyện, có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.”

"Chắc hẳn là hắn nghe không hiểu.."

Vương Vân nói:

"Chúng ta nghị luận hắn ở ngay trước mặt hắn, hắn vẫn không ngừng làm bài thi toán học.”

"Nếu như vậy…"

Hồ Tiểu Ngưu nói:

"Tiết sau các ngươi quan sát một chút, có phải hắn thường xuyên cúi đầu nhìn cánh tay mình hay không. Hiểu ý của ta không, trên cánh tay một người đột nhiên xuất hiện đếm ngược, cho dù là hiếu kì hay là cảm giác mới mẻ, đều sẽ thỉnh thoảng nhìn một chút. Tập quán này chỉ có thể chậm rãi từ bỏ được sau khi hắn hoàn toàn quen thuộc.”

Vương Vân ngẫm nghĩ rồi đồng ý:

"Được, ta quan sát một chút.”

Sau một tiết, bốn người lại tập hợp trên hành lang.

"Thế nào?"

Hồ Tiểu Ngưu hỏi.

Vương Vân lắc đầu:

"45 phút, hắn chưa hề nhìn cánh tay mình một lần làn, cho dù là không có chuyện gì cũng có thể ngồi ngây người, cũng không cúi đầu nhìn cánh tay.”

Hồ Tiểu Ngưu nhẹ nhàng thở ra, Trương Thiên Chân hỏi:

"Có phải là hắn đoán được, có lẽ sẽ có người quan sát hắn, cho nên hắn mới cố ý không nhìn cánh tay hay không?”

Hồ Tiểu Ngưu trầm tư một chút:

"Tạm thời cứ loại trừ khả năng hắn là người du hành thời gian trước đã, thiếu niên bình thường không có tính cách khắc chế ẩn nhẫn như vậy được, cũng không có khả năng nghĩ được chu toàn như thế đi. Nếu như hắn thật sự là người như ngươi nói, vậy cũng thật là đáng sợ.”

Trương Thiên Chân nói đùa:

"Vậy có thể là hắn thích Vương Vân thật.”

"Đúng rồi, bên các ngươi thế nào, có tiến triển không?"

Vương Vân hỏi.

"Không có..”

Hồ Tiểu Ngưu bình tĩnh lắc đầu:

"Rất có thể là Lưu Đức Trụ giả ngu, bây giờ chúng ta còn không có cách nào mở lỗ hổng từ trên người hắn, nhất định phải chậm rãi bồi dưỡng tình cảm.”

"Nếu không trước tiên cứ mở lỗ hổng trên người Giang Tuyết đi…”