Nhân Danh Bóng Đêm - Đệ Nhất Danh Sách 2 (Bản dịch)

Chương 847: Trên Đường Đi 1




Bây giờ chúng ta cố gắng không có liên quan đến Hội Tam Điểm, ta nghi ngờ trong số họ có người du hành của Khánh thị.”

“Được.”

Hồ Tiểu Ngưu gật đầu, đạp chân ga.

Khánh Trần nhìn về phía ông lão:

“Ngoài ra, nhỡ may chúng ta thật sự bị cục quản lý xuất nhập cảnh chặn lại thì sao?”

“Ngươi cho rằng ta chỉ dám logo của Khánh thị trên xe thôi sao?”

Ông lão cảm thấy buồn cười:

“Tập đoàn dùng loại sơn được quản lý chặt chẽ cho những logo kia để tránh bị giả mạo, bên dưới lớp sơn có tín hiệu điện tử phản hồi của tập đoàn đó. Ngươi còn chưa tới cửa khẩu, người của cục quản lý xuất nhập cảnh đã biết là xe của tập đoàn rồi.”

“Ra là thế.”

Khánh Trần gật đầu.

Biên giới mỗi thành phố đều có tường thành cao hơn ba mét, trên tường thành còn có lưới điện.

Cục quản lý xuất nhập cảnh quản lý việc buôn lậu, nhập cư trái phép vô cùng nghiêm ngặt.

Lúc họ rời đi, Tề Đạc đứng đứng ở cửa khẩu nhìn chiếc xe việt dã vừa đi qua, đột nhiên nói với Trương Lan Tân:

“Ngươi có nhìn thấy chiếc xe việt dã vừa rồi không? Chiếc xe của Khánh thị ấy.”

“Thấy rồi, sao vậy?”

Trương Lan Tân cười nói:

“Hâm mộ người ta có thể ra khỏi thành mà không cần kiểm tra?”

“Không phải.”

Tề Đạc lắc đầu nói:

“Hình như ta nhìn thấy Hồ Tiểu Ngưu ngồi ở vị trí điều khiển, nhưng cách cửa sổ xa, ta không chắc lắm.”

“Hồ Tiểu Ngưu?”

Trương Lan Tân ngây người:

“Ngươi nói là bạn học Hồ Tiêu Ngưu ở trường ngoại ngữ Lạc Thành của chúng ta?”

“Ừm.”

Tề Đạc gật đầu:

“Nhìn có vẻ giống tài xế...Khó trách trước đó hỏi hắn có thân phận gì ở thế giới trong, hắn không muốn nói, hoá ra là người của tập đoàn.”

Lúc hai người nói chuyện, một người trẻ tuổi có làn da đen đi tới:

“Các ngươi đang thì thầm gì đấy?”

Người trẻ tuổi kia có dáng người cân xứng, có vẻ bình thường hay vận động ngoài trời.

“Nam Cung học trưởng, không phải chúng ta vừa đến trường ngoại ngữ Lạc Thành từ đầu tuần sao, trùng hợp nhìn thấy một người bạn mới lái xe việc dã của Khánh thị ra khỏi thành.”

Tề Đạc nói:

“Chính là Hồ Tiểu Ngưu mà chúng ta nhắc đến trong nhóm.”

Nam Cung Nguyên Ngữ hơi bất ngờ:

“Hồ Tiểu Ngưu? Xác định là hắn sao?”

“Không chắc lắm, nhưng tám phần chính là hắn.”

Tề Đạc nói:

“Bây giờ cũng ta định kết bạn với Hồ Tiểu Ngưu, Trương Thiên Chân trước. Sau đó sẽ từ từ nghĩ cách kéo Khánh Trần vào Hội Tam Điểm.”

“Ừm, nghĩ vậy là tốt, Hội Tam Điểm của chúng ta cần nhân tài như Khánh Trần.”

Nam Cung Nguyên Ngữ cười nói:

“Được rồi lên xe đi, ta thấy họ đi về phía nam, mục đích của chúng ta cũng ở phía nam, không chừng còn có thể gặp nhau trên hoang dã.”

“Khoan đã, không phải họ cũng đến khu cấm kỵ số 002 chứ?”

Tề Đạc hiếu kỳ nói.

Nam Cung Nguyên Ngữ trầm tư:

“Vậy càng tốt.”

Mặc dù Khánh Trần đã đồng ý gia nhập Hội Tam Điểm, nhưng trên thực tế không ai cảm thấy hắn sẽ gia nhập thật...

Mà bây giờ, Hội Tam Điểm cảm thấy cực kì hứng thú với Khánh Trần.

Không vì điều gì khác, mà vì Khánh Trần lấy được điểm tối đa trong kì thi toán AMC10, Hội Tam Điểm cần đồng đội có IQ cao thế này.

...

Trên xe việt dã, ông lão tháo bộ râu xuống:

“Bao giờ những người làm râu giả có thể thay đổi kỹ thuật, để lúc đeo thứ này được dễ chịu một chút đây? Ê, nhóc Khánh Trần, nếu không ngươi cho ta mượn vật cấm kỵ ACE-005, chờ đến khi ta chết sẽ trả lại cho ngươi.”

Ông lão nói về sống chết cư như uống nước vậy.

Điều này khiến Khánh Trần khó hiểu:

“Không phải là ngài còn sống được đến 100 tuổi, muốn lừa vật cấm kỵ của ta đấy chứ?”

“Ngươi nghĩ ta là người nào? Ta có thân phận gì mà còn phải lừa vật cấm kỵ của ngươi?!”

Ông lão trợn mắt nhìn.

“Ngài đừng giả vờ nữa, lúc chúng ta rời khỏi biệt viện Thu Diệp, Vô Tâm Đồng Linh trên mái hiên của ta mất tiêu, cũng không biết là ai nhỏ mọn như vậy. Chỉ cho ta dùng không đến một tháng mà đã bắt ta ta trông coi đường hầm ra vào trang viên Bán Sơn rồi.”

Khánh Trần bĩu môi nói.

Ông lão ngơ ngác:

“Ngươi phát hiện ra kiểu gì, ta đã dặn Lý Vân Kính phải cẩn thận một chút cơ mà.”

“Ha ha.”

Khánh Trần cười lạnh.

Hồ Tiểu Ngưu cảm giác hai người này nghiện cãi nhau, hắn đắn đo nhìn cả hai.

Nhưng mà đúng vào lúc này, khi Hồ Tiểu Ngưu nhìn ông lão, trong nháy mắt liền nhận ra thân phận của đối phương!

Gia chủ Lý thị, Lý Tu Duệ!

“Tiểu Ngưu, tập trung lái xe, đừng đi chệch đường.”

Khánh Trần nhắc nhở.

Hồ Tiểu Ngưu lấy lại tinh thần, trong lòng như có sóng to gió lớn, hắn cảm giác có một cái tay trong xe đang bóp cổ mình, khiến hắn không thở nổi.

Phải biết hai ngày này, truyền thông Liên Bang đều đang đưa tin ông lão qua đời, có thể nhìn thấy ảnh của đối phương ở khắp nơi.

Trước đó đối phương dán râu giả, không thể nhận ra được, nhưng sau khi tháo bộ râu xuống, Hồ Tiểu Ngưu lập tức chấn động.

“Ngài...Ngài không phải...”