Khánh Trần tò mò.
"Không phải, nó đã có từ hàng trăm năm trước rồi, sau khi Lý thị trở thành Kỵ Sĩ, mấy thế hệ sau đều có Kỵ Sĩ."
Ông lão cười nói.
Đợi đến 9 giờ sáng, Lý Khác và Hồ Tiểu Ngưu mồ hôi nhễ nhại dừng luyện tập.
Lý Khác nói:
"Sư phụ, dù ta có kỹ thuật leo núi, nhưng vách đá Thanh Sơn cao đến sáu trăm mét, thể lực của ta có thể chịu không nổi."
Hồ Tiểu Ngưu suy nghĩ một hồi rồi nói:
"Ta cũng vậy, ta có tính toán sơ sơ, có thể leo đến hai trăm hơn là đã kiệt sức rồi."
Khánh Trần cười rồi lắc đầu:
"Không sao, không cần lo."
Hắn nghĩ, mình một lần dẫn theo hai người nối nghiệp Kỵ Sĩ, mấy lão già ở cấm địa có bỏ ra chút của cải cũng là lẽ thường tình.
Lúc này, ông lão nói:
"Nghỉ ngơi thêm chút đi, ta đi không nổi nữa."
Khánh Trần nghĩ rồi nói:
"Ta cõng ngài."
Nói xong, liền vác ông lão ở sau lưng, chầm chậm đi đến doanh địa.
Cân nặng của ông lão đã rất nhẹ rồi, bây giờ hệt như một mảnh lông vũ, không cẩn thận sẽ bay đi mất.
Khánh Trần bỗng vô cùng chua xót, không biết từ khi nào hắn đã xem ông lão như ông nội của mình, thậm chí hắn còn hy vọng tốc độ họ đi đến cấm địa có thể chậm thêm một chút, để ông lão có thể sống thêm mấy ngày.
Trở lại doanh địa, học sinh của Hội Tam Điểm hiếu kỳ hỏi:
"Các ngươi vừa đi đâu về đấy?"
Vậy mà Khánh Trần còn chưa kịp giải thích, ông lão đã nhanh tay lẹ chân nhảy khỏi lưng của Khánh Trần, đi tới chỗ các nữ sinh:
"Ta thấy các ngươi đang thu dọn đồ đạc, sắp xuất phát rồi hả? Hôm nay ta sẽ ngồi xe của các ngươi nha, y có thể tiếp tục kể chuyện về khu Tam Thượng cho các ngươi nghe rồi."
Các nữ sinh vui vẻ nói:
"Được!"
Khánh Trần lạnh lùng nhìn dáng vẻ của ông lão, không ngờ đối phương vừa làm bộ như mệt mỏi chịu không nổi, sắp về với trời là muốn lừa để mình cõng về!
Ông lão này thật sự là gia chủ của Lý thị à, bộ mặt uy nghiêm của ngài trong tin thời sự biến đâu mất rồi?
Ngay lúc này, từ phía bắc có một chiếc xe địa hình chạy vọt đến, điều kỳ lạ chính là chiếc xe này không đi đường lớn mà lại đi đường đất.
Khánh Trần nhíu mày, rõ ràng là hướng về phía họ.
Hắn lùi về sau hai bước để cửa xe mở, cho tay vào túi đựng súng.
Ngay sau đó, chiếc xe địa hình đột ngột dừng lại trước mặt mọi người, một người đàn ông đầu trọc nhảy xuống xe, đối phương nhìn xung quanh, cười nói với Nam Cung Nguyên Ngữ:
"Các vị muốn đi đâu?"
Nam Cung Nguyên Ngữ nói:
"Phía nam."
Người đàn ông đầu trọc nói:
"Đi về phía nam để làm gì?"
Nam Cung Nguyên Ngữ nói:
"Ngắm phong cảnh."
"Trùng hợp ta cũng đi về phía nam, hay là đi cùng đi, trên đường có cướp giật, đi chung tiện giúp đỡ lẫn nhau."
Người đàn ông đầu trọc nói.
Nam Cung Nguyên Ngữ nói:
"Cũng được."
Lúc này, Khánh Trần mới bỏ tay ra khỏi túi.
Vì hắn nhận ra người đàn ông đầu trọc này.
Áp Bích, Quách Hổ Thiền!
Khánh Trần không thể quen thuộc hơn với quả đầu trọc mang tính biểu tượng đó!
Tuy rằng tên này giả vờ không quen biết với Nam Cung Nguyên Ngữ, nhưng diễn xuất thật sự rất vụng về, người thông minh vừa nhìn là biết đến để nơi tụ hợp.
Lúc này Khánh Trần đã hiểu, lần này hội Tam Điểm đi đến nơi hoang dã phía nam, tám phần là có liên quan đến Áp Bích.
Hắn quan sát đoàn xe này, rõ ràng chiếc xe nào cũng còn dư chỗ ngồi. Thậm chí chỗ trống còn rất nhiều, nhưng lại cố tình lái nhiều xe như vậy.
Là đang vận chuyển đồ đạc!
Về phần vận chuyển đồ gì, Khánh Trần vẫn chưa rõ.
Dựa theo lời của Lý Thúc Đồng, hiện giờ Áp Bích là thần bảo vệ của người hoang dã, có quan hệ rất tốt với Hỏa Đường, những người này phần lớn chắc là lén vận chuyển vật tự giúp người hoang dã rồi.
Áp Bích vẫn luôn hành tẩu ở hoang dã, trong liên bang cũng không có quyền lực gì, Hội Tam Điểm có thể vận chuyện nhiều vật tư như vậy, e là ảnh tử tiên sinh và Áp Bích đã có giao dịch ngầm gì đó.
Nhưng vấn đề ở chỗ không phải liên bang và hoang dã đối đầu với nhau sao?
Vậy mà đối phương lại vừa giao dịch với Lý Thúc Đồng vừa giao dịch với Áp Bích.
Rốt cuộc ảnh tử tiên sinh kia muốn làm gì?
Lúc này, Quách Hổ Thiền cũng chú ý đến đám người Khánh Trần, hắn nhìn thấy ký hiệu lá bạch quả trên xe liền nhíu mày:
"Đây là...?"
"Họ tình cờ đi ngang qua đây."
Nam Cung Nguyên Ngữ nói.
"Ồ."
Quách Hổ Thiền sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình:
"Vừa hay, gặp nhau chứng tỏ có duyên, cùng đi đi."
Khánh Trần thầm nghĩ, nếu tên này biết mình từng giả dạng thành ông chủ Từ Lâm Sâm, hơn nữa còn mém chút nữa hại hắn gặp nguy hiểm, không biết có còn muốn nhận làm bạn nữa hay không...
Khoan đã, trên đường đi về phía nam, có khi nào sẽ gặp Ương Ương?