Trên đường, Khánh Trần ngoái đầu lại nhìn Tam Nguyệt đang ngồi ở hàng ba, dáng vẻ đối phương vẫn rất bình tĩnh như cũ.
“Tòa án cấm kỵ có năng lực phán đoán nguy hiểm sẽ nhắm vào ai không?”
Khánh Trần tò mò.
Tam Nguyệt trả lời:
“Tòa án cấm kỵ không có năng lực dự đoán chính xác như vậy. Trước đó ta còn có chút nghi ngờ, làm thế nào trên đồng hoang này có thể nổ ra trận chiến cường độ cao. Theo lí mà nói, tập đoàn quân liên bang đều tập trung ở phương Bắc, ở đây sẽ không có loại chiến đấu cấp bậc này. Cho đến khi ta thấy Lý Tu Duệ tiên sinh ở trong doanh địa….”
Tam Nguyệt nói tiếp:
“E rằng cả thế giới cũng không nghĩ tới Lý Tu Duệ tiên sinh sẽ giả chết rời đi, nhưng nơi mà có Lý Tu Duệ tiên sinh, dù có bùng nổ chiến đấu cấp bậc cao hơn nữa, ta cũng không cảm thấy lạ.”
“Là chiến đấu cấp A sao?”
Khánh Trần hỏi.
Tam Nguyệt thảng thắn trả lời:
“Đúng.”
“Thảo nào các ngươi đến sớm như vậy...”
Khánh Trần nói:
“Chẳng qua, Tòa án cấm kỵ không phải đều đứng nhìn từ xa hay sao, sao lần này lại trực tiếp đồng hành cùng chúng ta?”
Tam Nguyệt thẳng thắn nói:
“Đó là vì nơi chiến đấu có lẽ còn cách đây rất xa, đám tiểu ô nha đi bộ đến đó sẽ rất mệt.”
Khánh Trần ngẩn người.
Thì ra nửa đêm hôm qua ngài dẫn người gấp rút đến doanh địa là để hôm nay có thể đi nhờ xe?!
Câu trả lời này khiến người ta quá bất ngờ rồi!
......
Đoàn xe đi từ sáng sớm đến chập tối.
Ráng mây buổi hoàng hôn trải dài tận chân trời, đỏ thẫm như máu.
Vậy mà ngay trong thời khắc mặt trời sắp lặn...
Trước đầu ngã ba...
Ông lão bỗng nhiên nói với Hồ Tiểu Ngưu:
“Rẽ trái, chúng ta đi con đường đất khác.”
Hồ Tiểu Ngưu nhìn Khánh Trần.
Khánh Trần chần chừ hai giây nói:
“Rẽ trái.”
Vào lúc này, đoàn xe của Hội Tam Điểm đã đi về phía đường cái bên phải, xe của mấy người Khánh Trần lại tách ra khỏi họ tại đây.
Đoàn xe dài với con xe việt dã lẻ loi, một trái một phải đi về hai hướng khác nhau.
Các học sinh của Hội Tam Điểm nhìn qua kính xe.
Đến khi tầm nhìn của hai bên bị rừng cây ngăn cách trong màn đêm buông xuống một cách nhanh chóng.
Tam Nguyệt ngồi hàng sau chợt nói:
“Các ngươi có nhớ ta còn đang ngồi trên xe này, đám tiểu ô nha của ta lại ngồi trên một đoàn xe khác không?”
Ông lão cười nói:
“Là tự ngươi muốn ngồi trên xe này mà, chẳng liên quan gì tới bọn ta.”
Tam Nguyệt không nói nữa, dường như cũng không định rời khỏi xe, cứ mặc kệ số phận, tới đâu hay tới đó.
Ông lão cười với Khánh Trần:
"Xin lỗi, là ta tự ý quyết định hẹn gặp mặt nói lời từ biệt với bạn già 30 năm, kết quả lại đem đến phiền phức cho mọi người."
Khánh Trần nhìn ông lão một cái:
"Thật ra ngài biết hắn sẽ tiết lộ hành tung của ngài đúng không?"
Ông lão nghĩ nghĩ rồi nói:
"Từ lúc vừa quen biết, ta từng nghi ngờ hắn là người mà gia tộc Jindai phái đến tiếp cận ta."
"Ngài đã đoán ra hắn là người của gia tộc Jindai rồi mà vẫn một mực muốn làm bạn với hắn..."
Khánh Trần nghi hoặc không hiểu:
"Hơn nữa, ngài biết hắn sẽ tiết lộ hành tung của ngài, sao lần này còn muốn gặp mặt hắn chứ?"
Khánh Trần không hiểu lắm mấy nhân vật lớn này đang suy nghĩ những gì nữa.
Thân phận bạn bè, kẻ thù lẫn lộn, thật phức tạp.
Ông lão nói tiếp:
"Bọn ta đã ngả bài từ hai mươi năm trước rồi. Hắn đã thừa nhận thân phận thành viên gia tộc Jindai của mình, còn ta có trách nhiệm thỉnh thoảng cung cấp cho hắn một số thông tin để ứng phó với cấp trên của hắn. Ngay cả kẻ thù cũng có thể trở thành bạn, có phải rất thú vị không? Con người là loài động vật phức tạp, thế giới này cũng không phải chỉ có đen với trắng, kỳ thực ngay cả bản thân ta cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày lại làm bạn với thành viên của gia tộc Jindai."
Ông lão suy nghĩ rồi nói:
"Tuy hắn là người của Jindai nhưng đó giờ chưa từng bán đứng ta. Vả lại, lần này cũng là ta để hắn tiết lộ hành tung của mình cho phía gia tộc Jindai."
"Tại sao?"
Khánh Trần hỏi.
Ông lão cười cười, không nói gì.
Chính vào lúc này, một bóng người trơ trọi đứng ở trong đêm đen phía trước con đường đất.
Đối phương mặc trang phục võ sĩ, chân đi một đôi guốc gỗ, tóc cũng được cột gọn thành búi ở phía sau đầu.
Tâm trạng Khánh Trần run lên, đến rồi!
Quả nhiên là người của gia tộc Jindai đợi ở đó.
"Không cần lo..."
Ông lão nói:
"Chúng ta bỏ qua hắn."
Khánh Trần sửng sốt:
"Ngài nói bỏ qua là bỏ qua sao?"
Trong chốc lát, trong màn đêm một ánh sáng màu đỏ đột nhiên từ trong rừng cây bắn ra.
Đó là một bóng người khác, giống như một ngôi sao băng, lao về phía võ sĩ của gia tộc Jindai với khí thế vô song.
Là Lý Vân Kính.
Đây là người đã bảo vệ ông lão suốt hai mươi năm, quả nhiên vẫn theo đến đây.